Vương Tuấn Dương vui vẻ dắt tay cô, bóng dáng cả hai nhìn rất hòa hợp mà nói: “Thật ra trước đây khu rừng này được quy hoạch khai thác giống như vườn quốc gia vậy.
Thế nên mở cửa cho dân vào tham quan cởi mở.
Còn có xây dựng hệ thống nhà hàng, điểm du lịch nhưng sau đó thì dừng lại vì thiếu vốn đầu tư”
Hạ Cẩn Mai nghe Vương Tuấn Dương nói mấy lời này thì sinh nghi.
Anh có thể biết kỹ càng như vậy chứng tỏ cũng đã tìm hiểu rất cặn kẽ.
Cô quay người định nói gì đó thì Vương Tuấn Dương nói: “Em nghĩ không sai.
Tôi mới mua lại cánh rừng này.
Hôm nay dẫn em đi khảo sát một chút để chuẩn bị đi vào khai thác”
Hạ Cẩn Mai tròn mắt.
Cả đất nước này có mấy gia tộc có thể sở hữu cả một cánh rừng lớn bao gồm mấy quả đồi giống như Vương thị.
Không đơn thuần là thế mà vị trí địa lý của cánh rừng này phải nói vô cùng đắc địa.
Nó ôm trọn một mặt của biển, lại gần với thành phố lớn.
Nếu khai thác du lịch thì quả thật là địa điểm lý tưởng cho người dân Giang Thành và cả các thành phố lân cận nữa đi nghỉ dưỡng cuối tuần.
“Sao thế? Có gì bất ngờ đâu?”
Vương Tuấn Dương bỗng chốc trở nên quen thuộc với biểu cảm của Hạ Cẩn Mai đến mức mà chẳng cần nhìn cô, chỉ cần nghe tiếng thanh âm của hơi thở trên người cô cũng có thể nhận ra cô đang vui buồn hay căng thẳng, ngạc nhiên.
Hạ Cẩn Mai cong môi.
Đúng là với người giàu thì cũng không có gì đáng nói cả.
Nhưng Hạ Cẩn Mai nghèo quen rồi.
Dù thời gian qua có được Vương Tuấn Dương cho cả đổng tiền từ trang sức, quần áo đi chăng nữa nhưng mà bị giam lỏng cô cũng chẳng thấy giá trị của tiền nằm ở đâu ngoại trừ là thứ nằm im trong tủ tư trang.
“Đương nhiên không có gì bất ngờ với anh”
Hạ Cẩn Mai khẳng định lại, rõ ràng là đang có ý mỉa mai sự tự cao của Vương Tuấn Dương.
Con đường mòn này càng đi càng thấy hơi ẩm bốc lên.
Có lẽ vì ít người ra vào, đã vậy khu vực này cũng đã lên khá cao.
Thành phố xa xa ở địa thế thấp hơn rất nhiều.
Nhưng vì đường lên đây thoai thoải cả một đoạn rất dài đến cả gần trăm cây số nên Hạ Cẩn Mai không phát hiện ra.
“Tôi muốn biến nơi này thành một tổ hợp nghỉ dưỡng, vui chơi, khách sạn.
Ý em thấy sao?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cất tiếng hỏi Hạ Cẩn Mai.
Cô khá bất ngờ khi được hỏi.
Thật ra Hạ Cẩn Mai mặc dù đam mê make up nhưng nhiều năm qua vì muốn giúp An Lâm Khánh phát triển sự nghiệp mà cô tử bỏ ước mơ của mình, chuyển sang học kinh doanh.
Vương Tuấn Dương hỏi câu này Hạ Cẩn Mai không phải là không hiểu.
“Mô hình kinh doanh đó đang rất thịnh hành.
Nhưng tôi chỉ tò mò anh muốn khai thác đến tầm nào thôi.
Tức là anh sẽ biến tất cả mọi nơi trong cánh rừng này thành sản phẩm của bàn tay con người, hay anh chỉ đi vào xây dựng và quy hoạch một phần, còn một phần thì giữ nguyên trạng thái nguyên bản”
Hạ Cẩn Mai cũng nói lên băn khoăn của mình.
Mà đây tình cờ cũng chính là suy nghĩ lăn tăn của Vương Tuấn Dương những ngày qua.
Anh tự cười trong lòng, đáp lại: “Vậy theo em nên làm thế nào là hợp lý?”
Hạ Cẩn Mai càng bất ngờ hơn khi một việc quan trọng như vậy, Vương Tuấn Dương lại muốn lắng nghe ý kiến của cô.
Thật lòng không sao hiểu nổi suy nghĩ của người có tiên.
Nhưng cô cũng không khách sáo hay lảng tránh, bản thân thấy trao đổi với Vương Tuấn Dương mấy chuyện này cũng khá hay.
“Tôi nghĩ là quy hoạch thành khu du lịch sinh thái, sẽ có khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi, hệ thống giao thông, phương tiện di chuyển, xây dựng chủ yếu ở vùng chân núi, bằng phẳng.
Trên cao, chúng ta có thể xây dựng một vài vilas hoặc là làm một làng nhỏ trên đó, cũng sẽ tích hợp nhiều thứ.
Còn những điểm rừng khoảng giữa sẽ không hề động đến nó, chỉ tạo vài trạm dừng chân ven đường cho khách du lịch muốn leo núi theo bậc tam cấp thay vì dùng xe điện hoặc cáp treo”
Hạ Cẩn Mai nói một hơi dài.
Mà Vương Tuấn Dương đi cùng cô cũng rất kiên nhẫn, không bỏ sót một chữ nào cả.
Thậm chí anh còn gật gù.
.