Dưới bóng đèn mờ mờ, Hạ Cẩn Mai vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng đang chăm chút cho mình từng chút.
Chẳng hiểu sao lúc này cơn đau từ bả vai cũng không còn cảm giác rõ rệt nữa.
Thay vào đó là sự ấm áp trong lòng.
Khi Vương Tuấn Dương bón nước cho Hạ Cẩn Mai xong thì lấy khăn lau qua miệng cho coo.
Anh cất cái cốc lại vị trí cũ, chỉnh lại cả cái chăn đắp trên người Hạ Cẩn Mai.
Mọi động tác đều thuần thục đến lạ kỳ.
“Có lạnh không?”
Vương Tuấn Dương ôn tồn hỏi.
Cả ánh mắt và tâm trí Hạ Cẩn Mai lúc này đang trôi lơ lửng ở chốn nào với hình dung đẹp đẽ của Vương Tuấn Dương thì nghe tiếng hỏi liền giật mình đáp: “À không.
Không có lạnh đâu.
Rất ấm, rất ấm”
Không biết là Hạ Cẩn Mai đang nói về nhiệt độ phòng hay sự ấm áp trong chính lòng mình nữa.
“Vậy là việc chân anh khỏi…đã bị lộ rồi à?”
Hạ Cẩn Mai bất ngờ hỏi ngay khi cô nhớ lại chỉ tiết tên sát thủ cất tiếng gọi tên Vương Tuấn Dương trong rừng đó, điều này chứng tỏ hắn đã biết sự thật chân Vương Tuấn Dương không còn bị liệt nữa rồi.
“Ừ.
Cũng chỉ là chuyện sớm muộn”
Vương Tuấn Dương đáp nhanh.
Việc này đổi với anh bây giờ không quan trọng bằng việc Hạ Cẩn Mai bị thương.
“Anh có biết ai ra tay không?”
Dường như là hết chuyện để nói nên Hạ Cẩn Mai liều hỏi với ý tò mò.
Chỉ thấy Vương Tuấn Dương thở dài một cái, chăm chú nhìn khuôn mặt có chút yếu ớt của cô mà nói: “Vẫn là người đó thôi.
Em không cần bận tâm làm gì đâu.
Anh sẽ xử lý tốt”
Hạ Cẩn Mai cũng không nói thêm gì.
Cô cũng học được một bài học khi sống cùng Vương Tuấn Dương đó chính là không nên quá tò mò.
Hạ Cẩn Mai đưa cái tay không bị thương kéo lại cái chăn rôi nhắm mắt muốn ngủ.
“Anh cũng nên đi ngủ đi.
Phía kia có giường cho người nhà chăm sóc đó.
”
Vương Tuấn Dương giật mình, nhìn Hạ Cẩn Mai rồi lại nhìn cái giường cá nhân ở góc phòng.
Anh nhíu mày một cái.
Hạ Cẩn Mai có chút không hiểu nổi ánh mắt phức tạp của Vương Tuấn Dương nhìn cô vừa rồi nhưng cô giấu thắc mắc vào trong và không hỏi nữa.
Vương Tuấn Dương chỉnh cái đèn tối hơn một chút rồi nhanh chóng lùi lại về cái ghế của mình.
Anh nghe thấy hai chữ “người nhà” phát ra từ miệng của Hạ Cẩn Mai vì vậy cảm thấy rất lạ lãm.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nghe thấy người phụ nữ nào nói với anh như vậy cả.
“Anh ta sao thế nhỉ? Biểu cảm đúng là khó hiểu”
Hạ Cẩn Mai mặc dù nhắm mắt nhưng vẫn lẩm bẩm trong miệng đầy hoài nghi về cái nhìn vừa rồi mà Vương Tuấn Dương dành cho cô.
Vương Tuấn Dương ngồi đúng về vị trí cũ, phóng tầm mắt về phía Hạ Cẩn Mai nằm ở trên giường bệnh hồi lâu.
Mãi đến khi anh nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, chắc chắn cô lần nữa chìm vào giấc ngủ anh mới tới chỗ cô chỉnh lại chăn và những thiết bị khác để Hạ Cẩn Mai cảm thấy dễ chịu nhất.
Sau khi đã làm xong, anh đi đến cái giường cho người nhà mà Hạ Cẩn Mai nói, nhẹ nhàng nằm trên đó.
Chẳng hiểu sao, đây chỉ là một cái giường dịch vụ bệnh viện nhưng khi nằm trên nó Vương Tuấn Dương lại cảm thấy mọi thứ thật khác biệt.
Nó chân thật, gần gũi và ấm áp vô cùng.
“Người nhà”
Vương Tuấn Dương thì thầm trong đêm với chính mình.
Anh co người lại, đưa hai tay ôm lấy chính mình.
Vương Tuấn Dương cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của bệnh viện, ánh mắt ngập tràn tình yêu thương.
Từ rất lâu rồi anh không còn cái cảm giác này.
“Hạ Cẩn Mai! Nếu như em đã bước vào cuộc đời này của anh, vậy thì Vương Tuấn Dương này nhất định sẽ không để em rời đi đâu dù chỉ một.
“Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau sống dưới một mái nhà, trở thành người nhà của nhau.
Em nhớ cho kỹ và đừng có hối hận”
Vương Tuấn Dương nhìn về phía Hạ Cẩn Mai nằm trên giường bệnh một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Mặc dù cơn giận vì việc Hạ Cẩn Mai bị thương còn đó nhưng có một cảm giác bình yên len lỏi trong lòng mình.
.