Khi cô ta còn chưa xác định được răng ai là chủ nhân ở đây thì một tiếng nói vang lên: “Mau đi tắm rửa cho cô ta, phải đảm bảo cô ta sạch sẽ thơm tho”
Lưu Bối Na tái mặt.
Chưa kịp phản ứng gì thì cả người bị hai gã đàn ông cao lớn túm lấy.
Trong một khoảnh khắc cô ta nghĩ đến kẻ đứng sau.
“Buông ra.
Gọi An Lâm Khánh tới đây, gọi An Lâm Khánh tới đây”
Nhưng chẳng ai đáp lại Lưu Bối Na cả.
Cô ta gào lên lần nữa: “Thả tôi ra, tôi muốn về với con tôi.
Tôi muốn về với con tôi.
Thả tôi ra”
Nhưng tất cả đều vô vọng.
Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy vào giữa đêm.
Cô đột nhiên thấy khó ngủ, không phải vì vết thương đau mà lòng vô cùng sốt ruột không rõ vì sao.
“Sao thế? Em đau ở đâu à?”
Tiếng nói dịu dàng cất lên khiến cô có phần bất ngờ.
Vương Tuấn Dương ở ngay bên cạnh cô, anh đang chăm chú ngồi đọc văn kiện với một cái đèn nhỏ.
“Sao anh lại ở đây?”
“Đừng bận tâm.
Không ngủ được vì đau à?”
Vương Tuấn Dương bỏ qua thắc mắc của cô và hỏi.
Hạ Cẩn Mai thở dài: “Không hiểu sao lại thấy nóng ruột, không biết có chuyện gì hay không”
Vương Tuấn Dương gấp sách lại, nhíu mày nhìn Hạ Cẩn Mai.
“Đột nhiên thay thế à?”
“Ừ.
Anh thử kiểm tra xem bác gái tôi có sao không?”
Hạ Cẩn Mai ngay lập tức nghĩ đến Hạ Vân Du.
Vì trong số người thân thì bác gái là người thân tình với cô nhất, cũng là người có sức khỏe kém nhất.
“Đợi anh chút”
Vương Tuấn Dương cũng không phản đối.
Anh quay ra lấy điện thoại nhắn đi một cái tin.
Rồi rất nhanh đi lấy cho Hạ Cẩn Mai một cốc nước.
“Cảm ơn”
Hạ Cẩn Mai khách sáo nói.
Nhưng Vương Tuấn Dương không đáp lời này, trái lại anh nói tiếp: “Nhà họ An đang trên bờ vực phá sản.
An Lâm Khánh là kẻ nghiện cờ bạc, lại tiếp tục nợ một món lớn mà hẳn rút lõi công trình và tiên quỹ, vốn của công ty đi đánh bạc cả rồi.
”
Hạ Cẩn Mai nghe xong thì bật cười.
“Hắn ngụy trang rất giỏi, nhiều năm ở bên cạnh hắn như thể nhưng tôi lại không biết cái gì cả.
Nhưng nhân quả không có chừa một ai hết”
“Nói như em…thì tôi liệu có bị nghiệp quật không?”
Vương Tuấn Dương hỏi Hạ Cẩn Mai.
Cô đột nhiên cũng không biết đáp sao.
Một người như Vương Tuấn Dương, phía sau đêm tối có bao nhiêu chuyện để nói, đen trắng, đúng sai, thiện lương và ác quỷ cũng rất khó phán xét.
“Anh có thẹn với lương tâm mình không?”
Hạ Cẩn Mai chốt lại hỏi.
Vương Tuấn Dương nhìn vào vai cô, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
“Có.
Vì tôi không bảo vệ nổi cho em”
Hạ Cẩn Mai nhìn xoáy vào mắt Vương Tuấn Dương, nhận ra anh không hê có chút giả dối nào.
Cô thở dài: “Tôi vẫn luôn tò mò…
Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và bà ây?”
Hạ Cẩn Mai dường như cân nhắc rất lâu mới dám mở lời hỏi đến vấn đề này.
Sau rất nhiều sự việc diễn tiến trước mặt thì cô cũng đoán ra thân phận người phụ nữ đó.
“Tôi không biết, tôi vẫn đang tìm hiểu”.