Vương Tuấn Dương cũng không có một câu trả lời cho Hạ Cẩn Mai, vì thực tế anh cũng không có câu trả lời cho chính mình sau rất nhiều năm.
“Vậy anh tin tưởng tôi? Tin tôi và bà ta không có liên quan đến nhau rồi?”
Hạ Cẩn Mai muốn xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng thế.
Sau khi đã xem xét kỹ”
Lòng nghi ngờ của Vương Tuấn Dương luôn rất lớn.
Những lời anh nói ra lại rất thẳng thắn.
Nếu như anh ghét anh sẽ nói là ghét, thích anh sẽ nói là thích, tin thì nói tin mà nghỉ ngờ thì sẽ tìm hiểu đến cùng.
Vậy nên lúc này Vương Tuấn Dương nói Hạ Cẩn Mai chẳng có hoài nghỉ một chút nào.
“Tôi biết anh không tin vào lời người khác nói mà chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe, do chính anh xác minh.
Nhưng tôi muốn nói rằng, tôi không cố tình tiếp cận anh, khi mang thai con anh, tôi không biết anh là ai, cũng không biết sẽ có chuyện tên bắt cóc xuất hiện ở nhà mình, tên sát thủ đó cũng không biết vì sao lại cứu tôi, dây dưa mấy lần, có lẽ hắn có mục đích để tiếp cận, đó là hại tiểu bảo bối, gây ra hiểu lầm giữa tôi và anh”
Ngừng một lúc, Hạ Cẩn Mai lại nói tiếp: “Tôi chỉ mong sống một đời bình thường, chỉ là một cuộc đời bình thường nhưng lại vô tình bị cuốn vào tất cả những chuyện này.
”
“Nhưng dù là bị ép buộc cuốn vào đi nữa thì tôi đối với tiểu bảo bối là thật lòng thật dạ yêu thương.
Đó là con trai tôi, vì vậy tôi không thể nào để người khác hại nó, càng không thế tự mình hại nó.
Nên tôi mong sau này khi tôi đã khỏe lại, đừng tước đi của tôi quyền được chăm sóc nó.
Hai mươi tỷ anh thuê tôi mang thai hộ, tôi sẽ từ từ trả anh…”
Hạ Cẩn Mai đau lòng nói.
Cô cũng không biết vì sao hôm nay cô lại nói ra những lời này.
Có lẽ là vì bản năng của người mẹ khiến cho cô muốn được làm tròn trách nhiệm.
Vương Tuấn Dương nhìn cô.
Ánh đèn trong căn phòng mờ ảo, nhưng vẫn soi tỏ mặt người, anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô không thể chân thành hơn được nữa, lòng có chút đau.
“Được.
Tôi đồng ý để sau này em chăm sóc cho con chúng ta.
Và tôi cũng muốn cho em một thân phận, em sẽ là mẹ hợp pháp của tiểu bảo bối”
Vương Tuấn Dương nói ra một quyết định quan trọng.
“Cái gì cơ?”
Hạ Cẩn Mai dường như không tin tưởng lắm.
Nhưng khi cô vừa cất tiếng nói nghi ngờ thì lập tức có một bóng đen rất nhanh vụt qua căn phòng hai người đang ở.
Vương Tuấn Dương lập tức bịt miệng Hạ Cẩn Mai lại, anh kéo cô nhẹ nhàng năm xuống giường, kéo cái chăn lên.
Hạ Cẩn Mai thấy tim mình run rẩy.
Cô cảm giác rất rõ có ai đó đang tới rất gần, rất gần cô.
“Hạ Cẩn Mai, đi chết đi!”
Một tiếng nói vang lên, cùng với đó là bóng một con dao sáng loáng ìn lên bức tường dưới ánh sáng chiếc đèn chiếu lại.
“Bịch! Vương Tuấn Dương vươn tay ra tóm lấy cái tay kẻ đó, đẩy ra.
Anh vùng dậy, khóa chặt đối phương về phía tưởng.
“Vương Lệ Hoa?”
Hạ Cẩn Mai cũng giật mình bật dậy, dưới ánh đèn, khuôn mặt Vương Lệ Hoa cắt không còn giọt máu.
“Anh họ…”
Vương Lệ Hoa không ngờ được là Vương Tuấn Dương cũng đang ở đây.
“Sao anh lại ở đây?”
Đôi mắt cô ta mở lớn nhưng vẫn không ngừng thắc mắc.
Vì rõ ràng ngày hôm nay cô ta nghe nói Vương Tuấn Dương không có ở nhà, cô ta mới liều mình ra tay.
Nhưng không ngờ…
“Nếu tôi không ở đây thì cô định hại người rồi làm gì?”
Vương Tuấn Dương đẩy Vương Lệ Hoa ra, đưa tay bật điện sáng lên.
Nghe tiếng ồn ào, Lục Vĩnh Thành cũng chạy tới, cùng với đó là hai vệ sĩ.
“Có chuyện gì vậy?”.