Lục Vĩnh Thành nhìn thấy Vương Lệ Hoa bị đẩy ngã, con dao gọt hoa quả đã văng sang một chỗ, ông lập tức hiếu vấn đề.
“Mang cô ta đi, xử theo gia pháp.
”
Vương Tuấn Dương nói nhanh, chán ghét không muốn nhìn Vương Lệ Hoa lấy một cái.
Vương Lệ Hoa lập tức gào lên: “Anh họ, cô ta không xứng ở bên cạnh anh, cô ta không xứng.
Nhưng rồi tiếng gào của Vương Lệ Hoa chẳng lọt tai anh, rất nhanh bị bịt chặt miệng.
Hạ Cẩn Mai vẫn chưa hết kinh hoàng.
Từ ngày ở bên cạnh Vương Tuấn Dương, cô đã trải qua bao lần tính mạng bị uy hiếp.
Ngay hôm nay, khi vết thương còn chưa kịp lành.
Cuộc đời bình thường của cô sao lại trở nên như vậy? Vương Tuấn Dương liếc mắt nhìn sang Hạ Cẩn Mai, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sợ à?”
“Không hẳn.
Chỉ là…muốn bình yên mà không được”
“Thế giới của tôi vốn phức tạp và tanh mùi máu.
Em có thể lựa chọn rời đi.
Tùy em”
Hạ Cẩn Mai nhìn Vương Tuấn Dương, thái độ của anh vẫn rất bình thản.
Cô chỉ là không hiếu được, anh luôn nói chuyện theo cái cách khiến người khác cảm thấy bản thân mình vô năng.
Mới trước đó thôi đã nói sẽ gắn bó, sẽ chung sống.
Nhưng khi xảy ra chuyện, sự lạnh lùng của anh lại phát tác “Em có thể lựa chọn rời đi.
Tùy em”
Một câu nói bình thường như vậy lại khiến cho Hạ Cẩn Mai cảm thấy thật khó chịu.
“Anh không có niêm tin vào người khác đến vậy à?”
Hạ Cẩn Mai cáu gắt hỏi.
Rồi cô cũng chẳng chờ Vương Tuấn Dương đáp lời.
Cô trực tiếp kéo chăn trùm lên người và đi ngủ.
“Thật tức chết khi nói chuyện với một cái đầu gỗ”
Hạ Cẩn Mai lầm bầm.
Vương Tuấn Dương nhìn vào cái dáng nhỏ nhắn đang co ro dưới chăn đó muốn ôm lấy.
Nhưng anh cổ nhịn lại, đè nén tiếng thở dài của mình.
Lời anh nói, nó xuất phát từ lòng anh, là cái cảm giác thiếu đi sự an toàn của một mối quan hệ.
Nên cứ mỗi khi gặp chuyện anh lại dùng lời nói cứng của mình đẩy mối quan hệ ra xa.
Rồi lại hối hận, vì trong lòng anh, Hạ Cẩn Mai đã là một điều không thể thay thế.
Lúc này, Đỗ Trì Tuyết cũng đã nghe tin về Vương Lệ Hoa, bà ta cười nói: “Tốt lắm, nội bộ nhà họ Vương lục đục, là cơ hội cho Đỗ Trì Tuyết tôi”
Một thời gian sau, Hạ Cẩn Mai đã khỏi vết thương hoàn toàn.
Cơ địa liền sẹo của cô rất tốt nên không để lại sẹo trên vai, vận động cũng hồi phục tương đối.
“Vương Tuấn Dương, em có thể đi học lại được không? Em muốn học thêm để củng cố tay nghề”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng hỏi sau khi vừa cho tiểu bảo bối đi ngủ xong.
Vương Tuấn Dương nghe cô nói thì cũng biết là đam mê của cô là make up, nhưng vì giúp đỡ An Lâm Khánh mà đã từ bỏ mơ ước của mình, khi trở lại cô đã rất muốn đi học để thi lấy chứng chỉ.
Chỉ là do có quá nhiều sự việc xảy ra nên cô đã tạm gác lại dự định.
Đến bây giờ cô thật Sự muốn tiếp tục mong ước dang dở đó.
“Được, nhưng mà phải có vệ sĩ đi kèm”
Hạ Cẩn Mai nghe vế trước chưa vui mừng được bao lâu thì ý thứ hai đã cụt cả hứng.
“Không được nhăn mặt.
Hoặc là có vệ sĩ, hoặc là thuê giáo viên về tận nhà học”
Hạ Cẩn Mai nghe tiếng Vương Tuấn Dương nói thì cụt cả hứng.
Thuê giáo viên gì về học? Cái này gọi là giáo dục tại gia à? Nghe thôi đã cảm thấy sự tự do không có.
Mà vệ sĩ đi kèm thì cũng tệ không kém.
Thử tưởng tượng trong khi tâm hồn nghệ sĩ thăng hoa, múa chổi lại nhìn thấy một cái mặt hình sự ở đó thì còn cảm hứng nào mà sáng tạo nữa? Nhưng Vương Tuấn Dương có vẻ như không muốn thỏa hiệp với cô, anh vẫn giữ thái độ cực kỳ cứng rắn.
Hạ Cẩn Mai mon men đến, gần đây cô phát giác ra anh là người rất dễ vuốt đuôi.
Vì thế nên cô nhanh chóng giở thói lưu manh của mình ra.
“Vương tổng của em, sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh để em đi học đi mà”
Ngón tay cô cäãm một vạt áo của anh kéo kéo nhẹ nhàng, vẻ nũng nịu, mắt lại chớp chớp.
.