Khóe môi của Vương Tuấn Dương hơi cong lên, rõ ràng là vô cùng thích thú biểu cảm này của đối phương nhưng vẫn giả vờ làm mặt lạnh.
Hạ Cẩn Mai vuốt đuôi bất thành, nhanh chóng bỏ cuộc.
Cô quay người đi.
Vương Tuấn Dương liền kéo tay cô lại.
“Nhanh như thế đã đầu hàng rồi.
Biết đâu được, nếu như em cố thêm một chút anh sẽ đổi ý?”
Hạ Cẩn Mai lập tức vui vẻ, nụ cười nở trên môi.
“Thật không?”
“Thật”
Vương Tuấn Dương khẳng định.
Gần đây anh cưng chiều cô không chút giấu giếm.
“Nhưng mà em hết cảm hứng rồi”
Hạ Cẩn Mai vui vẻ nói.
Đây rõ ràng là cố tình chọc tức anh.
“Này này, định không chịu trách nhiệm à?”
“Cái gì mà không chịu trách nhiệm? Thế nào là không chịu trách nhiệm?”
Vương Tuấn Dương khuôn mặt khổ sở kéo Hạ Cẩn Mai lại.
Ngay lập tức Hạ Cẩn Mai cảm nhận được nguyên nhân vì sao anh có phản ứng và biểu cảm như thế.
“Anh nhạy cảm đến thế sao? Em mới chỉ kéo nhẹ tay anh một chút thôi mà” Hạ Cẩn Mai nhăn nhó nói.
Nhưng Vương Tuấn Dương đã bước đến, ôm lấy Hạ Cẩn Mai và bế tuột lên trên giường: “Buông em ra! Anh ăn gian!”
Hạ Cẩn Mai vừa lấy tay đập vào lưng Vương Tuấn Dương vừa kêu oai oái.
“Em còn nói to là con trai sẽ tỉnh dậy đó”
Vương Tuấn Dương kiếm lý do mà nạt cô.
Khuôn mặt cực kỳ lưu manh.
Hạ Cẩn Mai cảm thấy mình đúng là nói hơi lớn.
Nếu như người bên ngoài nghe thấy thật sự rất xấu hổ.
Vì vậy nên cô nhỏ giọng: “Anh! Buông em ra đi mà.
Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc”
Vương Tuấn Dương đã đặt cô lên giường, một tay anh chống lên đầu nghiêng người nằm bên cạnh nhìn Hạ Cẩn Mai mà nói: “Thì anh có không nghiêm túc đâu.
Nhưng mà anh nghĩ là có biện pháp thương lượng hiệu quả hơn là nói chuyện đơn thuần”
Hạ Cẩn Mai nhăn mặt.
Cô không chắc Vương Tuấn Dương là người giỏi nói đùa hay do đàn ông khi yêu sẽ trở nên ngọt miệng như vậy nhưng lời Vương Tuấn Dương nói khiến lòng cô dâng lên cảm giác khó tả.
Mặt Hạ Cẩn Mai đỏ bừng lên.
“Cái đầu của anh có thể trong sáng hơn không?”
Vương Tuấn Dương lập tức đưa cái tay còn lại của mình gõ nhẹ cái đầu của Hạ Cẩn Mai cười cười nói: “Cái đầu của anh hoàn toàn trong sáng.
Nhưng có vẻ như em thì không phải vậy”
“Em trong sáng mà.
Em hoàn toàn trong sáng”
Hạ Cẩn Mai lập tức phản bác.
Ngay lập tức Vương Tuấn Dương phá lên cười.
Ánh mắt nhìn Hạ Cẩn Mai đầy hoài nghi.
“Vậy thì sao em lại nghĩ anh không trong sáng.
Rõ ràng là em mới là người nghĩ đến chuyện đó trước anh”
Vương Tuấn Dương ghé sát miệng vào tai cô.
Tiếng anh thì thâm, hơi thở nóng rực phả vào cô khơi lên trong lòng Hạ Cẩn Mai bao nhiêu rạo rực.
Rất nhanh, cái miệng của Vương Tuấn Dương cắn nhẹ vào tai của Hạ Cẩn Mai, còn tay anh bắt đầu ôm lấy cả thân hình mảnh mai của cô.
Hạ Cẩn Mai không chống cự.
Cô trái lại lại có chút mong chờ.
Cô rúc đầu vào bên trong lông ngực của anh, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng Vương Tuấn Dương.
Sự va chạm ấm áp này khơi lên ham muốn bản năng của Vương Tuấn Dương.
Đôi môi anh bắt đầu tìm kiếm môi của đối phương và trao cho nó một nụ hôn ngọt ngào, nâng niu.
.