“Một nhân viên mắc lỗi thái độ như thế không thể giữ”
Trường Sinh cất tiếng nói.
Ngay sau đó, nhận ra sự có mặt của Lưu Bối Na cũng lịch sự quay lại nói: “Chào cô Lưu, để cô chứng kiến một màn này thật sự ngại quát”
Hạ Cẩn Mai đương nhiên biết Trường Sinh cũng chỉ là người làm ăn.
Mà Lưu Bối Na là khách hàng thân thiết, lại sắp trở thành vợ hợp pháp của An Lâm Khánh, anh ta đương nhiên không dám đắc tội.
Lưu Bối Na ngạo mạn mỉm cười một cái, cảm thấy kính ngữ trong lời nói của Trường Sinh khiến cô ta mát mặt.
Cô nhân viên cửa hàng lúc này hai mắt đỏ hoe, đứng sang một bên sụt sịt.
Một nhân viên khác kéo cô ta vào bên trong để khỏi ảnh hưởng đến không khí bên ngoài cửa hàng của ông chủ.
“Không có gì đâu.
Nhưng ông chủ có khắt khe quá không? Cẩn Mai, em cũng không nói đỡ cho cô ta chút nào sao? Dẫu sao họ cũng chỉ là một người lao động, cần kiếm miếng cơm, mất đồ đương nhiên hoảng hốt sợ phải đền ”
Hạ Cẩn Mai hơi nheo mắt.
Lưu Bối Na lại có thể ở đây diễn một tuồng kịch thánh mẫu như vậy thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
Người không biết nhìn vào thì thấy cô ta chính là một bông sen trắng, có lòng tốt giúp người, còn nhìn Hạ Cẩn Mai là kẻ ỷ thế hiếp đáp.
Hạ Cẩn Mai nhếch môi: “Cuộc sống này vốn là như thế.
Là cô ta làm không tốt công việc của mình, mắc lỗi cơ bản của một người làm thương mại dịch vụ.
Chỗ của ông chủ Trường Sinh đây là chỗ làm ăn, không phải là nơi ban phát lòng tốt một cách ngu ngốc.
Nếu như chị cảm thấy cô ấy đáng thương, công ty An Lâm Khánh nhất định có một chỗ cho cô ta, em nói phải không?”
Lưu Bối Na đương nhiên tái mặt.
Cô ta ra vẻ lòng tốt nhưng vô tình lại kéo cả Trường Sinh vào mà đánh đồng, ý nói Hạ Cẩn Mai không có lòng tốt ức hiếp người thì Trường Sinh cũng như vậy, Trường Sinh đương nhiên nghe cũng không lọt tai.
Có điều, Hạ Cẩn Mai lại cao tay hơn.
Nếu như Lưu Bối Na đã thích làm người tốt thì cô cũng giúp một màn này.
“Cô gái à, nếu muốn tìm việc, hãy cứ tìm cô Lưu đây, cô ấy sẽ sắp xếp cho cô.
Ngành dịch vụ quả thật không phù hợp với tính cách nóng nảy đó đâu”
“Ha…ha…Một màn đá bóng kinh điển!”
Bất ngờ một tiếng nói trào phúng cất lên, kèm theo đó là một tràng pháo tay.
Hạ Cẩn Mai nheo mắt nhìn, người này lại là một người đàn ông, âu phục màu vàng đồng, trông vừa sang trọng vừa có chút phóng túng.
Trường Sinh vừa thấy sắc mặt cũng theo đó thay đổi tiến đến.
“Xin chào cậu Lương! Cơn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mi tâm.
Cậu Lương? Không lẽ lại là Lương gia quyền quý một vùng đấy sao? Lưu Bối Na dường như cũng đã nhận ra địa vị của người đến, cô ta chỉnh lại trang phục, vuốt lại tóc tai chủ động đưa tay ra niềm nở nói: “Xin chào, tôi là Lưu Bối Na, vị hôn thê của An Lâm Khánh”
Hạ Cẩn Mai suýt chút bật cười, một công ty An Khánh nhỏ nhoi sao có thể so sánh với đế chế Lương thị.
Ở cái đất nước này có câu nói nhất Vương, nhị Lương, tam Kiều, tứ Thịnh.
Điều đó có nghĩa là Lương gia ở vị trí thứ hai trên bản đồ kinh tế cả nước, mà An Khánh đối với cái bản đồ kinh tế ấy còn không có một chấm nhỏ nào, làm sao cậu Lương đây có thể để vào mắt mà cô ta vồn vã như thế Đúng như Hạ Cẩn Mai nghĩ, cậu chủ Lương bước qua cô ta, trực tiếp phớt lờ bàn tay đang đưa ra làm quen ấy.
.