Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Tiểu Trương trước giờ theo Vương Tuấn Dương thực chiến đã rất nhiều nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.

Diệp Tịnh Nhi tấn công không giống với các đối thủ anh gặp mà đây chính là bản năng khiến anh không ngờ đến nên không kịp né, hoặc là lúc này anh đã có thể tấn công ngược trở lại mà anh không làm thế, hoàn toàn cam chịu cho đối phương dứt tóc mình.

“Biết thế cạo cmn trọc đầu cho rồi!”
Tiểu Trương lãm bầm, Diệp Tịnh Nhi quả thật giật tóc đối phương không hề nhẹ chút nào.

“Đã đủ chưa? Còn muốn giật tóc nữa không?”
Tiểu Trương cất tiếng sau khi cảm nhận thấy lực tay Diệp Tịnh Nhi yếu dần, miệng cô cũng mệt đến không còn gào nữa.

Diệp Tịnh Nhi lúc này buông tay ra, cô thở ra mấy hơi nặng nhọc rồi đấy cửa bước ra khỏi xe.

Tiểu Trương cũng ra theo.

Chiếc xe bị bẹp một bên đầu xe nhưng lõm xuống không quá nghiêm trọng.


Tiểu Trương cũng không ngờ hôm nay lại chỉ vì một tiếng hét đinh tai của Diệp Tịnh Nhi mà tay lái có khả năng đua công thức một như anh lại gây tai nạn.

Lãng nhách thật.

“Hừm!”
Diệp Tịnh Nhi hừ một cái, xách túi lững thững giữa đường.

Tiểu Trương gọi đi một cuộc điện thoại cho cứu hộ xe cộ rồi chạy theo Diệp Tịnh Nhi.

“Hừm.

Dẫu sao cũng tại tôi hét làm anh giật mình, lái taxi chắc cũng không có nhiều tiền gì, tôi sẽ chịu tiền cho anh một nửa sửa xe.


Diệp Tịnh Nhi buồn rẫu nói khi thấy Tiểu Trương lầm lũi đi sau mình.

Tiểu Trương giật cả mình khi nghe mấy câu trầm giọng cùng nhìn cái đầu hơi cúi xuống đang đi phía trước anh thì không nhịn được mà cong môi lên.

“Được, cảm ơn cô nhé.

Vậy chúng ta trao đổi liên lạc để tôi còn biết tìm cô ở đâu!”
Tiểu Trương không suy nghĩ nhiều lập tức bước lên trên song song với Diệp Tịnh Nhi.

Cô xụ mặt xuống, thở dài một tiếng rồi nói.

“Đây, tạm thời tôi đang khởi nghiệp chưa có tiền mặt nhiều.

Lúc này mang theo cũng không đủ, nhưng yên tâm tôi sẽ không quyt.



Diệp Tịnh Nhi thật thà nói.

Thật ra gia đình Diệp Tịnh Nhi rất khá giả, chỉ là ba mẹ lại không ủng hộ cô thoe nghiệp makeup nên nếu như muốn theo đuổi cô phải tự chứng minh bằng khả năng của mình.

Còn Tiểu Trương, nói là thân phận tài xế riêng cho Vương Tuấn Dương nhưng anh còn là thư ký đặc biệt, vệ sĩ thân cận, địa vị không hề tầm thường, tiền lương mỗi tháng có thể mua đủ cả xế hộp đắt tiền, chút tiền sửa chữa này chỉ bằng anh đi ăn một bữa sáng.

Nhưng Diệp Tịnh Nhi khá thú vị, cái bộ dáng tội nghiệp của cô hay cái lúc cô sửng cồ đanh đá cũng khiến Tiểu Trương thấy thích thú, vậy nên các khoản tiền này sẽ như một sự ràng buộc giữa hai người vậy.

“Này cô gái! Có phải nhan sắc của tôi làm thay đổi thái độ của cô không?”
Tiểu Trương nhếch môi nói.

Diệp Tịnh Nhi lúc này nhìn thẳng mặt anh, thấy anh toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng, lại có chiếc răng khểnh duyên dáng vô cùng cô cảm thấy như tim mình nó không nghe lời nữa đập thình thịch muốn nhảy ra ngoài.

“Ơ…Anh…Đồ khổng tước già xòe đuôi!”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng, vừa xấu hổ kèm chút phẫn nộ.

“Khổng tước già xòe đuôi? Ha ha…Cô cũng thật biết ví đó.

Ít nhất trong mắt cô tôi cũng là khổng tước”
Tiểu Trương vui vẻ cười lớn.


Diệp Tịnh Nhi đỏ cả mặt.

Mồm miệng tên lái xe này so với cô cũng không có khác mấy, thậm chí còn lợi hại hơn, hoàn toàn không chịu thua cô một tiếng nào: “Khổng tước già, già rồi, trụi lông rồi, xấu xí rồi hiểu chưa? Đã xấu xí còn thích khoe mẽ!”
Diệp Tịnh Nhi không bóng gió nữa mà quay ra hét vào tai Tiểu Trương những lời nói thẳng đầy tức giận.

“Ha ha…Tôi sẽ xem như cô là vì thẹn.

Chứ thật tình tôi biết tôi rất đẹp”
Tiểu Trương vẫn cất tiếng châm chọc.

“Ôi.

Điên mất! Đó, tôi đi đây, có tiền sẽ chuyển cho anh”
Vừa nói Diệp Tịnh Nhi bực bội đi lên trước, đôi giày cao gót trên chân thật như muốn xiêu vẹo đi vì bước đi quá nhanh của cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận