Trong bệnh viện, Thịnh Đăng Tuấn bước vào trong phòng xét hiệm, anh ta thận trọng lấy chiếc túi ziplock của Diệp Tịnh Nhi đưa cho mình, ánh mắt nhìn chằm chắm, trong ánh mắt thoáng một tia nghỉ ngờ.
Mặc dù vậy Thịnh Đăng Tuấn vân tiến hành làm xét nghiệm hai mẫu tóc trên tay mình.
Rất lâu sau anh ta rời khỏi phòng xét nghiệm, trở về phòng làm việc mang theo kết quả trên tay.
“Hừm.
.
”
Thịnh Đăng Tuấn khẽ thở dài.
Chiếc điện thoại trong túi anh ta rung nhẹ.
Liếc một cái sau khi dùng tay móc ra anh hừ một tiếng rồi quăng điện thoại sang một bên.
“Bác sĩ Thịnh! Anh có trong đó không?”
Liên ngay sau đó, có tiếng gọi ngoài cửa.
Thịnh Đăng Tuấn xoay người, cau mày một cái, rồi nhanh nhẹn cất hồ sơ vào trong ngăn kéo.
“Tôi tới ngay!”
Nói xong thì bước ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại.
“Có chuyện gì không Sở Mỹ Anh?”
Thịnh Đăng Tuấn cất tiếng nói khi nhận ra người gọi mình là Sở Mỹ Anh, bác sĩ cùng khoa di truyền với anh ta.
“Trưởng khoa muốn gặp anh.
Nghe nói có việc quan trọng”
Sở Mỹ Anh cất tiếng nói, ánh mắt gắt gao nhìn Thịnh Đăng Tuấn không rời, miệng mỉm cười e thẹn.
Nhưng Thịnh Đăng Tuấn có vẻ như không mấy quan tâm đến cô ta.
Anh ta nhanh chóng gật đầu rồi bước nhanh về phía phòng trưởng khoa.
Sở Mỹ Anh bị bỏ lại trên hành lang, khuôn mặt hơi đỏ lên tức tối.
“Hừm! Thịnh Đăng Tuấn! Đáng chết mài!”
Sở Mỹ Anh lầm bầm.
Nhưng liền ngay sau đó cô ta lại thu phục biểu tình bình thường của mình.
Sở Mỹ Anh được mệnh danh là hoa khôi của khoa di truyền.
Tuổi đời còn rất trẻ nhưng lại có trong tay rất nhiều những công trình nghiên cứu khoa học đạt loại ưu.
Vốn là một bông hoa của ngành di truyền học, Sở Mỹ Anh vốn chẳng để ai vào mắt cho đến khi Thịnh Đăng Tuấn từ nước ngoài trở về.
Có thể nói rằng, cô ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình với Thịnh Đăng Tuấn.
Nhưng anh ta lại y như cái cọc gô, hoàn toàn không có quan tâm gì tới nhân tình thế thái quanh mình.
Thậm chí cô ta nhiều lần bật đèn xanh anh ta cũng chẳng liếc đến một cái huống chỉ có thể nhìn ra tấm lòng sâu kín của cô †a.
“Nghĩ có thương không? Đàn ông vô tình đúng là rất đáng chết!”
Tiếng nói trào phúng cất lên ngay sau đó.
Sở Mỹ Anh cau mày lại, lập tức quay người nhìn phía sau.
Từ bức tường hành lang bệnh viện, một người đàn ông khuôn mặt thư sinh, đẹp đến không còn thiên lý gì nữa đang nở nụ cười.
Anh ta từ từ đứng thẳng dậy đi tới trước mặt Sở Mỹ Anh.
“Anh là ai?”
Sở Mỹ Anh nghi ngờ hỏi.
“Người nhà bệnh nhân thôi.
Chẳng qua đi qua nhìn thấy một cảnh hoa rơi hữu ý mà thằng cha nước thì chảy vô tình không nhịn được mà nói thôi.
Thật thương cho bác sĩ”
Nói xong hắn ta cũng chẳng thèm để ý mặt Sở Mỹ Anh đã đỏ cả lên tức tối muốn giậm chân, hắn tung cái gì đó như là đồng xu lên trời rồi đưa tay bắt lấy nhanh chóng đi khỏi hành lang khoa di truyền.
Ra đến ngoài bệnh viện, tên thư sinh nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe.
Từ trên xe hẳn thở dài một cái: “Haiz.
Cái việc quái gì cũng đến tay.
Riết rồi lại thành cái chân chạy việc vặt”
Tại Vương Thị, tòa nhà lớn nhất và đồ sộ nhất của thành phố, cũng là tòa nhà có kiến trúc nổi bật nhất cả nước, nằm trong top thiết kế trên thế giới.
Vương Tuấn Dương từ trên tầng cao nhất nhìn xuống con đường bên dưới.
Cửa kính trong suốt nhưng khoảng cách từ tầng cao nhất xuống bên dưới quá xa nên anh thấy mọi thứ di chuyển bên dưới chỉ như những con kiến nhỏ di chuyển mà thôi.
Ngồi trên xe lăn, Vương Tuấn Dương ánh mắt phức tạp.
Khoé môi thỉnh thoảng lại cong lên như thường lệ.
.