“Cốc cốc!”
Từ bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên.
Vương Tuấn Dương khẽ nói: “Vào đi!”
Từ sau cánh cửa Lăng Hạo Khiêm bước vào, khuôn mặt mệt mỏi.
“Thưa cậu chủ!”
Vương Tuấn Dương chầm chậm xoay chiếc ghế xe lăn, lúc này anh mới ngẩng mặt nhìn Lăng Hạo Khiêm: “Cậu sao thế? Cứ như vừa từ bãi tha ma bước vào vậy!”
Lăng Hạo Khiêm nhăn nhó đáp lời: “Cậu chủ! Ngoài Hoàng Hà Hải canh chừng rất gắt, tôi phải giả làm người bán cá”
Nghe Lăng Hạo Khiêm nói Vương Tuấn Dương nói thì anh bật cười.
Không nghĩ được người của Vương thị, cánh tay trái phải của Vương Tuấn Dương anh lại có lúc bết bát đến mức phải đóng giả thành người bán cá.
“Xem ra mẹ tôi càng ngày càng mạnh.
Bà ta đã học hỏi được không ít sau những thất bại.
Cậu nói xem, gen của tôi tốt là thừa hưởng từ ba hay mẹ?”
“Ai cũng rất xuất sắc ạ!”
Lăng Hạo Khiêm không cần suy nghĩ nhiều mà nói.
Thật ra anh ta cũng không nói dối.
Vương Tuấn Nghĩa ba của Vương Tuấn Dương cũng từng là người đứng đầu gia tộc, nắm giữ huyết mạch kinh tế cả nước, người người kính ngưỡng.
Chỉ là sau đó không may gặp tai nạn.
Cái chết đó đối với Vương Tuấn Dương mà nói vẫn là một dấu hỏi lớn.
Chỉ là lúc ấy anh quá nhỏ, giờ điều tra lại gặp rất nhiều khó khăn.
“Được rồi, vào chuyện chính đi!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Từ trên xe lăn, Vương Tuấn Dương quay lại nhìn Lăng Hạo Khiêm chăm chú nghe đối phương trả lời: “Thật tình tôi không tra ra được bất cứ thông tin gì.
Có lẽ chúng ta nên âm thầm quan sát, đối phương biết đâu một ngày tự lòi đuôi chuột”
Lăng Hạo Khiêm nói với giọng hết sức khổ sở.
Vừa nói, ánh mất anh ta còn như dò xét ý của Vương Tuấn Dương.
Có điều, anh không hề nổi giận.
Không có một chút nổi giận.
“Tôi biết là không dễ dàng.
Thôi cậu nghỉ ngơi một thời gian đi”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Ánh mắt có chút đăm chiêu.
Thật lòng cũng rất khó có thể trách được Lăng Hạo Khiêm, đối thủ là người sinh ra anh, đến anh còn trầy trật nói gì đến Lăng Hạo Khiêm.
Cuộc chiến này định sẵn rất lâu dài.
“Dạ vâng!”
Lăng Hạo Khiêm cất tiếng nói cũng không muốn nói thêm gì.
Anh nhanh chóng cúi người rồi rời khỏi phòng làm việc.
Khoảnh khắc anh ra đến cửa thì Vương Tuấn Dương nói thêm: “Hãy cảnh giác, chú ý an toàn!”
Lăng Hạo Khiêm hơi kinh động.
Boss của anh ta nổi tiếng lạnh lùng, hôm nay lại có thể nói lời quan tâm tới cấp dưới như vậy thật đúng là mặt trời mọc đăng Tây và lặn hướng Đông.
So với tất thảy, một câu nói động viên này của boss đủ để anh ta cảm động muốn rớt cả nước mắt.
“Dạ vâng! Cảm ơn cậu chủ!”
Bồi hồi một lúc Lăng Hạo Khiêm mới cất lời lên được.
Tại biệt thự nhà họ An, An Lâm Khánh trở về với một trạng thái say mèm.
Cả cơ thể đều tỏa ra mùi rượu rất khó ngửi.
Hắn lảo đảo bước vào.
Lưu Bối Na thấy chồng về vội vàng bước tới, đưa tay ra dìu vào: “Sao anh lại uống say tới mức này cơ chứ?”
Lưu Bối Na lầm bầm.
An Lâm Khánh nhăn mặt khó chịu: “acô là vợ tôi hay mẹ tôi?”.