Dường như anh chàng cảm thấy bản thân như người tối cố vậy.
“Anh họ em rất khó ở, thiệt thòi cho chị rồi!”
“Không thiệt thòi…
Không thiệt thòi.
.
”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng.
Cô cũng không có nói dối, mặc dù sống cùng nhà với Vương Tuấn Dương có chút đau tim nhưng mà anh lại là người rộng rãi, thù lao trông trẻ của cô rất cao thì cũng thôi đi, đồ đạc anh tự tiện ném qua cũng toàn giá trên trời.
“Mọi người có thể chờ tôi ở đây được không? Tôi hơi ngại bác gái.
.
”
Hạ Cẩn Mai tới đầu hành lang thì đột ngột cất tiếng.
Cô là ngại không biết phải nói với bác gái thế nào về thân phận của hai người này.
“Thật xin lỗi nhưng cậu chủ không cho phép thưa cô Hạ!”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng.
Còn Vương Tuấn Kiệt đương nhiên nghe theo anh họ mình: “Em không dám”
Hạ Cẩn Mai không biết nói gì cả đành bước vào trong hành lang cùng hai người.
giờ đang là đêm, hành lang bệnh viện có phần vắng vẻ hơn.
Nhưng chỗ quầy trực của từng khoa và hành lang vẫn sáng đèn.
“Kìa, kìa có phải tài tử Kazuma không?”
“Hình như đúng là anh ấy”
Hạ Cẩn Mai thấy tiếng một vài người xì xèo, lúc này cô mới quay lại nhìn thẳng mặt Vương Tuấn Kiệt, đúng thật, anh ta chính là tài tử Kazuma, người đã đạt rất nhiều giải thưởng điện ảnh.
“Cậu là Kazuma Vương?”
“Giờ chị dâu mới nhận ra em sao? Thật thất vọng mài”
Vương Tuấn Kiệt có chút thất vọng nói.
Hạ Cẩn Mai thì hai mắt tròn xoe kích động không tưởng.
Lúc này, thứ cô mong muốn nhất chính là được một lần làm stylist cho Vương Tuấn Kiệt.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu cũng xuất hiện trước mặt.
Bác trai đang ngồi trên ghế chờ, bên cạnh là chị họ Lưu Bối Na.
“Bác trai! Bác gái sao rồi ạ?”
Hạ Cẩn Mai bước đến hỏi chuyện.
Lưu Thịnh Hào từ ghế ngồi ngước nhìn lên, Lưu Bối Na cùng lúc đó cũng nhìn về hướng đó.
Trước mắt cô ta Hạ Cẩn Mai mặc một bộ đồ vô cùng đơn giản nhưng vừa nhìn đã không giấu được sự sang trọng của nó thì lòng thoáng kinh động.
Cùng lúc đó cô ta dừng lại ở đôi giày của Hạ Cẩn Mai mắt hơi nhíu lại.
“Chào bác trai”
Vương Tuấn Kiệt cũng cất tiếng.
Trong một khắc, Hạ Cẩn Mai quên béng mất rằng phải nói với Vương Tuấn Kiệt là có thể đi cùng nhưng đừng tới nói chuyện.
Không ngờ cái tên này thật sự khác hẳn Vương Tuấn Dương miệng mắt thật nhanh lẹ.
“Cậu là…?”
“Là em trai một người bạn ạ! Vì muộn quá cháu không gọi được xe nên tình cờ cậu ấy cho đi nhờ”
Hạ Cẩn Mai lập tức cất tiếng.
Vương Tuấn Kiệt tỏ vẻ khó hiểu.
Lưu Bối Na liếc nhìn Vương Tuấn Kiệt một cái, lòng cũng kinh động.
Người trước mặt này cực kỳ giống tài từ Kazuma Vương.
Dáng vẻ hay khí chất cũng không sai biệt.
Nhưng cô ta thoáng nghĩ, Hạ Cẩn Mai chỉ có thế được một lão già bao nuôi, sao có thể quen biết với Kazuma Vương được cơ chứ, cô ta cười khểnh bước đến: “Em trai của bạn? Cô đúng là trẻ không tha, già không thương nhỉ?”
Vương Tuấn Kiệt vừa nghe thấy thế lập tức nhíu mày.
Anh ta nhìn Lưu Bối Na một lượt định nói gì đó thì Lục Vĩnh Thành cất tiếng: “Cậu Vương, cậu ngồi ở đây chờ chút đi ạ.
Cậu chủ có dặn chúng ta chỉ hộ tống giữ an toàn cho cô ấy, những việc khác tôn trọng cô Hạ”.