Nhan sắc và khí chất của cô gái đó đi ngược lại với hiểu biết của Lưu Bối Na về nghề bác sĩ.
Sở Mỹ Anh thấy Lưu Bối Na hồi lâu không nói gì lại lần nữa lên tiếng: “Chào cô! Có thể cho tôi xin vài phút được không?”
Lưu Bối Na lúc này chuyển trọng tâm ánh nhìn từ khuôn mặt xuống phù hiệu của đối phương, cuối cùng thấy cái tên Sở Mỹ Anh bác sĩ khoa di truyền học thì mới lên tiếng: “Chào côi”
Sở Mỹ Anh mỉm cười thân thiện: *Xin của cô mấy phút không phiền chứ?”
Lưu Bối Na nhẹ gật đầu, trong lòng tự hỏi Sở Mỹ Anh sao lại tìm cô ta nói chuyện.
Nhưng rồi rất nhanh cô ta mơ hồ nghĩ ra đáp án.
“Mời cô ngồi!”
Sở Mỹ Anh chỉ vào chiếc ghế đá trên sân thượng bệnh viện.
Nơi đây không khí thoáng đãng, lại không có người, đúng thật là nơi thích hợp để nói chuyện riêng tư.
“Không biết bác sĩ đây muốn nói chuyện gì ạ?”
Lưu Bối Na khách sáo nói.
Sở Mỹ Anh hiếu kỳ nhìn Lưu Bối Na một cái, sau đó một lúc mới dám cất tiếng: *”Xin hỏi cô quen với bác sĩ Thịnh sao?”
Lưu Bối Na nhíu mày có chút khó hiểu.
“Bác sĩ Thịnh? Ý cô là Thịnh Đăng Tuấn sao?”
Lưu Bối Na nghi ngờ hỏi.
Vừa nghe thấy đối phương nhắc tên Thịnh Đăng Tuấn một cách rất tự nhiên thì ánh mắt Sở Mỹ Anh lập tức lấp lánh, cô ta gần như là nhổm cả người dậy để nghe.
“Đúng, đúng! Tôi muốn hỏi về Thịnh Đăng Tuấn.
”
Lưu Bối Na quét mắt nhìn đối phương một hồi nữa.
Với hiểu biết của cô ta vê phụ nữ thì có đến chín mươi chín phần trăm khẳng định Sở Mỹ Anh này có tình ý với Thịnh Đăng Tuấn nên mới có ý đê phòng và đánh dấu chủ quyền với từng người phụ nữ tiếp xúc với Thịnh Đăng Tuấn mà cô ta biết.
Nghĩ vậy Lưu Bối Na bật cười: “Hóa ra cô là người yêu Thịnh Đăng Tuấn sao?”
Vừa nghe câu này, Sở Mỹ Anh ngây người một lát rồi rất nhanh hai má chuyển hồng.
“Vậy cô quen biết với anh Đăng Tuấn thế nào?”
Lưu Bối Na không thấy đối phương phủ nhận nghĩ rằng mình đã đoán đúng bèn cất tiếng nói.
“À, thanh mai trúc mã của Thịnh Đăng Tuấn vừa vặn lại là bạn khuê mật của em họ tôi.
Từ nhỏ chúng tôi đã biết nhau.
”
Lời này của Lưu Bối Na không tính là nói sai.
Diệp Tịnh Nhi và Thịnh Đăng Tuấn đúng là thanh mai trúc mã của nhau, mà Diệp Tịnh Nhi lại là bạn thân thiết nhất của Hạ Cẩn Mai.
Chỉ là quan hệ chị em họ của cô và Hạ Cẩn Mai mặc dù vê huyết thống là đúng nhưng khúc mắc ở giữa lại một lời khó nói hết.
Trong tình huống này Lưu Bối Na cảm thấy cuộc gặp này sẽ có lợi cho cô ta nên cứ để đối phương biết cái cần biết, hiểu lầm cái cần hiểu lầm mà thôi.
Sở Mỹ Anh nghe đến đây thì lập tức động phách kinh tâm.
Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy Thịnh Đăng Tuấn nhắc đến bạn bè, huống chỉ đó lại là một cô gái.
Địa vị của cô gái tên Diệp Tịnh Nhi đó lại không tâm thường một chút nào.
Hai người không chỉ là thanh mai trúc mã với nhau mà vấn đề nằm ở việc chuyện này lại không phải chuyện lạ gì với những người bạn cũ của Thịnh Đăng Tuấn, chứng tỏ mối quan hệ này còn chứa hiêm nghi.
Sở Mỹ Anh vốn không tin vào thứ gọi là tình cờ.
“Diệp Tịnh Nhi?” Sở Mỹ Anh cất tiếng hỏi.
Lưu Bối Na nhìn thấy như vậy lập tức hiểu trọng tâm câu chuyện nằm ở đâu.
Cô ta mỉm cười cảm thấy đây là cơ hội của chính mình.
“Không biết phải xưng hô với cô thế nào?”
Sở Mỹ Anh vội vàng đáp: “Tôi họ Sở, tên Mỹ Anh!”
Lưu Bối Na thái độ niềm nở, liên cầm tay Sở Mỹ Anh kéo lại ngôi bên cạnh mình trên ghế đá.
Lần trước mặc dù Diệp Tịnh Nhi không chính thức ra mặt làm xấu mặt cô ta trong lễ cưới.
Nhưng Diệp Tịnh Nhi là bạn thân Hạ Cẩn Mai.
“Cô Sở này! Nếu như bác sĩ Thịnh Đăng Tuấn là người yêu của cô thì cô nên chú ý một chút, thanh mai trúc mã là một thứ gì đó rất hãm trong quan hệ tình cảm.
” Lưu Bối Na lên tiếng công kích.
.