Cô ta nhìn Diệp Tịnh Nhi rôi lại nhìn vị khách VIP trong kia rôi cân nhắc.
Với lý do này cô ta cũng không dám loạn ngôn ở đây.
“Nếu chờ thì chờ bao lâu?”
Sở Mỹ Vân cất giọng hách dịch.
Diệp Tịnh Nhi hơi mỉm cười nói nhẹ nhàng: “Khoảng một giờ hoặc hơn một chút!”
Sở Mỹ Vân liếc nhìn đồng hồ.
Rất nhanh lại cong môi: “Cô là cố tình làm khó tôi? Bắt khách hàng chờ là phong cách của salon cô sao?”
“Nếu có trách thì trách quý khách đây tới không đúng lúc.
Tôi cũng không thể nào bỏ khách hàng đang makeup đến phục vụ cô được không phải sao?”
Diệp Tịnh Nhi rất thẳng thắn, cũng không hề dễ bị bắt nạt.
Sở Mỹ Vân thoáng kinh động trong lòng.
Nhưng rất nhanh cô ta khôi phục vẻ bình thường, ánh mắt nhìn Diệp Tịnh Nhi thách thức: “Gọi chủ salon ra đây! Tôi cân nói chuyện với người có địa vị cao hơn ở đây!”
Châu Y Vân không nhịn được định tiến lên thì Diệp Tịnh Nhi kéo tay lại.
“Vậy cô chờ một chút đi, quản lý sẽ tới tiếp chuyện với cô”
Diệp Tịnh Nhi nói xong thì quay sang nói nhỏ với Châu Y Vân: “Cứ để cô ta chờ.
Chúng ta không cần một khách hàng hãm!”
Sở Mỹ Vân đương nhiên không nghe thấy câu sau cuối này, cô ta ngồi xuống chờ đợi chủ salon đến để cáo trạng.
Phía bên ngoài Thịnh Đăng Tuấn cũng vừa đến.
Anh ta dừng lại ngay trước cửa salon, đỗ xe ngay ngắn tại nơi quy định.
Xong việc anh ta cầm lấy tập hồ sơ trên tay, trong đó là kết quả xét nghiệm của Hạ Cẩn Mai và Vương Tuấn Sơn.
Thịnh Đăng Tuấn là người cẩn thận.
Anh ta lấy ra tờ xét nghiệm, ánh mắt đột nhiên trở nên u tối, vầng trán nhăn lại.
Nhưng rất nhanh, anh ta cất tờ xét nghiệm trở lại, cất vào xe.
Xong việc liên lấy điện thoại ra gọi.
“Tịnh Nhi, em xong việc chưa? Anh đã tới trước cửa salon rồi!”
Diệp Tịnh Nhi vừa vặn cũng vừa trang điểm xong cho Linh Nghiên Hương xong.
Cô cầm điện thoại nhìn thấy Thịnh Đăng Tuấn gọi thì mỉm cười.
Cô vội vã thu dọn lại cốp đồ trang điểm của mình lại.
“Em nghe đây! Anh vào salon ngôi một chút, tiện thể nhìn xem chỗ làm em thế nào đi!”
“Ừm”
Thịnh Đăng Tuấn không từ chối.
Phía trong này, Sở Mỹ Vân chờ hồi lâu vân không thấy quản lý đâu, liên nổi điên đứng phắt dậy: “Này! Quản lý của các cô đâu vậy? Rốt cuộc cô có cho gọi hay không?”
Linh Nghiên Hương lúc này vừa vặn cũng bước ra từ căn phòng VIP, theo sau là Diệp Tịnh Nhi.
Sở Mỹ Vân chuyển sự chú ý sang Diệp Tịnh Nhi, hùng hổ tiến đến: “Diệp Tịnh Nhi! Cô cố tình không gọi quản lý tính chơi tôi hay không?”
Diệp Tịnh Nhi còn chưa kịp nói gì thì Linh Nghiên Hương đã nói: “Cô muốn gặp quản lý? Cô ấy chính là bà chủ trẻ của chỗ này đó!”
Sở Mỹ Vân giật nảy mình.
Linh Nghiên Hương này đương nhiên Sở Mỹ Vân biết, so với đối phương nhà họ Sở này chẳng là gì.
Nhưng quan trọng hơn là việc Linh Nghiên Hương trực tiếp nói cái salon này của Diệp Tịnh Nhi, chứng tỏ Diệp Tịnh Nhi cũng không phải người tâm thường.
Nhưng cơn tức lại dâng lên trong lòng.
Cô ta gắt lên: “Cô là quản lý mà cô lại cố tình bắt tôi chờ? Rốt cuộc cô có ý gì?”
“Tịnh Nhi, có chuyện gì thế?”
Thịnh Đăng Tuấn vừa vặn bước vào, thấy có chuyện không nhịn được bước đến.
Sở Mỹ Vân vừa nghe tiếng nói đã biết ngay là Thịnh Đăng Tuấn, toàn thân như bị điểm huyệt.
Nếu như Thịnh Đăng Tuấn biết cô ta ở đây thì nguy to.
Sở Mỹ Vân vội vã chỉnh áo lại rồi xuống giọng nói: “Tôi không nói với cô nữa!”
Nói xong câu này cô ta vội vã cúi mặt đi thẳng.
.