Vương Tuấn Dương nhìn Hạ Cẩn Mai, hai mắt nheo lại hồi lâu không rõ biểu cảm.
Sau một lúc anh mới cất tiếng: “Tôi nghĩ em phải hiểu hơn ai hết thân phận của mình chứ?”
Hạ Cẩn Mai giật nảy mình, cô nhìn thẳng vào mắt của Vương Tuấn Dương: “Thân phận gì chứ?”
Nhưng trái với cái vẻ nghiêm túc của Hạ Cẩn Mai, Vương Tuấn Dương lại ốm ờ cợt nhả: “Em nói xem là thân phận gì?”
Hạ Cẩn Mai chẳng biết đáp sao, muốn quay người rời đi thì Vương Tuấn Dương đã tóm lấy tay cô.
“Không được nấu ăn cho Vương Tuấn Kiệt”
“Hả?”
Hạ Cẩn Mai không hiểu được việc chuyển chủ đề đột ngột này là có ý gì liền cất tiếng hỏi lại.
“Vẫn chưa nghe rõ hay là nghe không hiểu?”
Trái với mọi lân Vương Tuấn Dương lại tỏ ra khá kiên nhẫn, như là sẵn sàng giải thích cho Hạ Cẩn Mai nếu được hỏi vậy.
Cô còn chưa kịp nói gì thì phía này Tiểu Trương đã tới, thấy hai người đang ở riêng với nhau chần chừ không dám bước qua.
Nhưng từ vị trí của Vương Tuấn Dương thì đã thấy bóng dáng của Tiểu Trương tới, mặt thoáng biến đổi.
“Em đi dọn cơm trước đi! Chờ tôi rồi ăn cơm”
Hạ Cẩn Mai chột dạ, đột nhiên lời dịu dàng này khiến cô không tiêu hóa nổi.
Hoặc là chính cô cũng len lỏi một cảm xúc khác mà cô không rõ.
Hạ Cẩn Mai rời khỏi chỗ Vương Tuấn Dương mà tâm trạng như trên mây.
Vương Tuấn Kiệt đã sớm dời lên trên tầng hai.
Từ góc này có thể nhìn rõ hai người, chỉ thấy Vương Tuấn Kiệt nở một nụ cười khi thấy hình dung Hạ Cẩn Mai rời đi.
Bên dưới, Tiểu Trương nhìn thấy Hạ Cẩn Mai đã không còn ở đó, anh ta vội vã chạy lại phía Vương Tuấn Dương, nhanh nhẹn đẩy xe lăn cho chủ nhân của mình vào trong thư phòng.
Cánh cửa thư phòng khép lại, Vương Tuấn Dương lúc bấy giờ từ từ đứng lên khỏi xe lăn đi lại một chút.
Anh cất giọng nhàn nhạt: “Thế nào rồi?”
Tiểu Trương hơi cúi đầu: “Mẫu tóc đã được đổi nhưng hôm qua Thịnh Đăng Tuấn đi mang kết quả cho Diệp Tịnh Nhi, tôi cũng có kiểm tra lại trước khi hắn đưa cho Diệp Tịnh Nhi, nên cậu chủ cứ yên tâm, mọi việc đã rất kín kẽ, kết quả chính là không có quan hệ huyết thống.
”
Vương Tuấn Dương ngồi lại chiếc xe lăn rồi tiếp tục nói: “Tốt lắm! Tốt nhất là không nên biết đến cái quan hệ này, tránh cho cô ta vọng tưởng.
”
Tiểu Trương đứng bên cạnh, ánh mắt hướng lên nhìn chủ nhân mình một cái, trong lòng đủ loại suy đoán.
Thực tế Tiểu Trương đã theo Vương Tuấn Dương rất nhiều năm, trong lòng Vương Tuấn Dương khúc mắc cái gì anh ta không phải không rõ, chỉ là thời gian này, Tiểu Trương đã nghĩ Vương Tuấn Dương sẽ suy nghĩ tích cực hơn.
Nhưng cuối cùng thì anh vẫn rất đỗi thất vọng.
Vương Tuấn Dương chưa hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai, đối với Hạ Cẩn Mai vẫn nhất mực đề phòng.
“Cậu Vương, ngày mai Kiều Thị có tổ chức một bữa tiệc, nghe nói nhà họ Kiêu đón một đứa con rơi trở về, người này có địa vị ngang bằng với Kiêu Chính Minh.
Họ có gửi thiệp mời sang.
Cậu chủ có tham gia hay không?”
“Kiều thị, con rơi?”
Vương Tuấn Dương hỏi lại theo kiểu nhắc lại ý chính.
“Dạ đúng thế ạ.
Ông chủ Kiều năm xưa là một người đa tình, nghe nói đây là con riêng của ông ta và một vị đối tác.
Người này là người ngoại lai.
”
Tiểu Trương tóm lược lại những gì mình vừa nghe được.
“Nam hay nữ?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi.
“Là một thiên kim tiểu thư!”
Tiểu Trương lập tức đáp: “Cũng xem như là một người tài đi chăng nữa thì đối với Kiêu Chính Minh trở ngại cũng không lớn.
Đi xem trò vui một chút cũng được.
”
Vương Tuấn Dương ngẫm ngợi một lúc rồi nói.
“Dạ! Vậy tôi sẽ cho người chuẩn bị.
”
“Lui đi!”
Vương Tuấn Dương vẫy tay báo hiệu cho Tiểu Trương rời khỏi đó.
.