Hạ Cẩn Mai bàn tay trái bám vào cánh tay phải đang cầm điện thoại kích động ấn một cái đến bật cả máu.
Môi cô run lên không nói lên lời.
Phía bên này Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói tiếp: “Vậy nên Hạ Cẩn Mai à! Cậu nên tính toán cho kỹ, tấn công tên họ Vương đó không ngừng vào.
Nước chảy đá mòn, mình không tin anh ta sắt đá đến độ không có chút tình cảm nào với cậu.
Cậu có lợi thế là con trai mình, bám vào đó, cậu sẽ sung sướng nửa đời còn lại”
Thực tế thì Hạ Cẩn Mai không quan tâm lắm đến việc Diệp Tịnh Nhi thao thao bất tuyệt nói gì cả, cô lúc này chỉ thấy vô cùng xúc động về kết quả xét nghiệm ADN.
Hạ Cẩn Mai vốn vẫn bán tín bán nghi thông tin mà tên sát thủ đưa tới.
Bởi vì cô mơ hô nghĩ tên sát thủ không có lý do gì để cho cô biết về sự thật cả.
Lúc này được nghe khẳng định tiểu bảo bối thật sự là đứa trẻ cô sinh ra lòng Hạ Cẩn Mai lần nữa dậy sóng.
Cô đau đớn nghĩ về những ngày tháng sơ sinh khắc nghiệt mà con trai mình đã trải qua, càng thêm tự trách.
Diệp Tịnh Nhi vẫn nói liên hôi bên đầu dây kia nhưng Hạ Cẩn Mai lại chẳng lọt tai bất cứ lời nào.
Đêm dần về khuya, cuối cùng Hạ Cẩn Mai sau tất cả chỉ nhắc với Diệp Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, giúp mình đốt kết quả đi và giữ bí mật nhét”
Ngay trong đêm đó, trong phòng của Diệp Tịnh Nhị, ánh sáng từ những tờ xét nghiệm bùng lên, cô đem tro xả vào nước trong nhà vệ sinh.
Đã muộn, Diệp Tịnh Nhi lên giường đi ngủ.
Cũng trong thời gian đó, ánh sáng từ một nơi khác cũng lóe lên, ánh sáng dần tan, căn phòng lạ từ từ chìm vào bóng tối.
Ngày hôm sau, Kiều thị tổ chức một buổi tiệc lớn.
Tiệc được tổ chức trong khuôn viên nhà họ Kiều, là một biệt thự vô cùng rộng, nguy nga tráng lệ, không khác gì một tòa lâu đài.
Kiêu Chính Minh ở ngoài sảnh tiếp khách, khóe môi luôn nở nụ cười.
Anh ta mặc một bộ vest thiết kế kiểu cổ điển, có chút hơi bảo thủ so với tuổi đời của mình.
“Tiểu Trương, gọi cho Vương Tuấn Kiệt, để cậu ta thay mặt nhà họ Vương tới chúc mừng Kiều thị.
”
Ngôi trên xe, Vương Tuấn Dương đã đến cổng nhà họ Kiều lại đổi ý không vào.
“Sao cơ ạ?”
Tiểu Trương có phân bất ngờ mà hỏi lại, không phải là anh ta nghe không rõ mà là đã nghe rõ mà không tin được cậu chủ của mình lại thay đổi quyết định chóng vánh đến vậy.
Sau khi nhìn về phía Vương Tuấn Dương, thấy anh không đáp, cũng không có gì là thay đổi cái quyết định quái quỷ vừa nãy bèn nói: “Dạ vâng ạ! Tôi sẽ gọi cậu Tuấn Kiệt ngay!”
“Được rồi, lái xe lên phía trên một chút, tìm chỗ khuất ấy!”
Vương Tuấn Dương hơi suy tư nói.
Dường như anh còn dự định gì đó khác.
“Cậu chủ, cậu định làm gì ạ?”
Tiểu Trương nghỉ ngại hỏi.
“Đóng thế”
Vương Tuấn Dương cười tươi nói.
Từ trên ánh mắt ánh lên một cái nhìn đầy ẩn ý.
Tiểu Trương trong lòng thâm kêu khổ.
Không biết cậu chủ của mình lại nảy ra chủ ý quái gở gì.
Khi xe dừng ở một chỗ khuất, Vương Tuấn Dương cũng vừa vặn thay xong một bộ đồ.
“Cái gì vậy? Cậu chủ, cậu lấy bộ đồ này ở đâu ra?”
Tiểu Trương nhìn thấy Vương Tuấn Dương lúc này đã khoác trên mình bộ trang phục bồi bàn, khuôn mặt cũng đổi tạo hình, tóc bổ luống, ria mép lún phún trên mặt, làn da cũng đen đi không ít không nhịn được mà hỏi.
.