Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi


Vương Tuấn Dương không đáp chỉ bật cười.

Bàn tay anh chỉ vào thái dương mình ý nói Tiểu Trương hãy động não.

Bằng một động tác không thể nhanh hơn, Vương Tuấn Dương biến mất sau rặng cây bên ngoài biệt phủ nhà họ Kiều.

Tiểu Trương trên xe chỉ biết lặng lẽ nhìn theo rồi than trời: “Thật là quá khổ cho tôi mà!”
Vương Tuấn Dương trong tạo hình là một nhân viên phục vụ tiệc cưới rất nhanh đã vào trong khu vực đang chuẩn bị tiệc, anh nhanh tay câm lấy một khay đồ uống, hướng về phía trung tâm.

Nhà họ Kiều chuẩn bị bữa tiệc này cũng thật là long trọng.

Xung quanh trang hoàng toàn hoa tươi, những cổng hoa kỳ công được tạo đồng bộ theo concept, nghe nói tất cả đều được tạo bởi một nhà thiết kế nổi tiếng.

Khách đến nhà họ Kiều toàn là hào môn thế gia, những người có máu mặt tại đất Giang Thành này.

Vương Tuấn Dương đi lượn một vòng, sẽ thấy được Lương Thanh Sơn của Lương Thị, còn có cả Thịnh Hạo Hiên đương chủ nhà họ Thịnh cũng tới.

Như vậy bữa tiệc này đã hội đủ tứ trụ của đất Giang Thành, “nhất Vương, nhị Lương, tam Kiều, tứ Thịnh”.


Vương Tuấn Dương một bên nhếch môi cười.

“Này, cậu kia, mau mang rượu lên nhà chính đi!”
Từ phía sau một người đàn ông có râu quai nón đưa tay chỉ Vương Tuấn Dương.

Nếu như anh nhớ không nhầm thì người này là chỉ năm chỉ sáu gì đó của nhà họ Kiều, tên là Kiều Xuân Phong, địa vị không cao nhưng tính tình thì hách dịch vô cùng.

Vương Tuấn Dương trong vai người bồi bàn mang theo khay rượu lên nhà chính.

Ở đây, Lương Thanh Sơn đang ngồi một bên cười cười với mấy thiên kim tiểu thư của đất Giang Thành mà Vương Tuấn Dương đến ngó qua cũng lười biếng.

“Cậu kia, mau mang rượu tới đây!”
Lương Thanh Sơn vẫy tay.

Vương Tuấn Dương hơi cúi người đi đến.

Tên Lương Thanh Sơn này đã chơi thân với Vương Tuấn Kiệt nhiều năm rồi, lại cũng là một kẻ tinh tế, Vương Tuấn Dương có cơ sở để lo lắng tên họ Lương này có thể nghi ngờ một chút.


“Tôi đã gặp cậu ở đâu sao?”
Lương Thanh Sơn cất tiếng, không ngoài dự đoán của Vương Tuấn Dương, anh hơi nghiêng người nói dí dỏm: “Người làm phục vụ như tôi các vị quen mặt cũng không có gì lạ thưa cậu!”
Lương Thanh Sơn mỉm cười, vẫy tay cho Vương Tuấn Dương đi qua, anh ta cũng không muốn mất nhiêu thời gian vào những chuyện bên lê như vậy.

Vương Tuấn Dương đi rồi, Lương Thanh Sơn mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt nhìn về phía Vương Tuấn Dương có ý nghỉ ngờ.

“Cậu Lương! Cậu Vương Tuấn Kiệt đến ạ!”
Lương Thanh Sơn nghe thấy tên Vương Tuấn Kiệt thì hai mắt vui vẻ hẳn lên, ý nghi ngờ cũng tan đi theo, miệng cười cười: “Biết ngay là nhà họ Vương sẽ không đến, có đến thì cũng không phải là tên Vương Tuấn Dương kia mà!”
“Đương chủ nhà họ Vương tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ ấy.


Một cô gái ngồi ở đó cất tiếng bổ sung.

Một vài cô gái vừa nghe thấy tên Vương Tuấn Kiệt thì kích động không thôi.

Có cô gái còn đứng hẳn dậy nhìn theo hướng Vương Tuấn Kiệt đang đi tới.

Vương Tuấn Kiệt hôm nay chọn một bộ trang phục khá cởi mở màu đỏ đô, được thiết kế riêng rất hợp với khí chất của anh, lại rất tươi trẻ đầy sức sống, Mái tóc được cắt tỉa cẩn thận tôn lên khuôn mặt không chút tì vết, ngũ quan cân đối.

Đặc biệt là đôi mắt biết cười, lấp lánh sáng đầy sinh động.

Từ trên xuống dưới Vương Tuấn Kiệt toát lên khí khái của bậc vương giả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận