Vờ Ấu Trĩ


Tiếng ồn của những người bên trong quả thực quá phiền, nếu thêm đương sự khác xuất hiện nữa, không chừng còn hỗn loạn thêm.

“Thời khắc quan trọng đừng sợ hãi chứ thiếu gia Hạ, lấy khí thế lúc bình thường cậu chơi trò chơi ra đi!”
“Hoặc lấy khí thế lúc nãy cậu ném bóng ba điểm cũng được.”
“Thấy phiền không vậy?”
Giọng điệu Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn, hung dữ ném quả bóng rổ trong tay vào mấy người đang chọc ghẹo, mặt cứng nhắc đầu không quay lại mà rời đi.

Anh không đi vào phòng học, thế nên Dụ Ấu Tri ở trong phòng học cũng không hề biết anh đã nghe thấy những chuyện đó.

Ngược lại Tịch Gia bị cô làm cho tức gần chết, nhưng ngại trong phòng học này nhiều người nên không thể thật sự phát tác ra.

Đại tiểu thư tính tình xưa nay nóng nảy sao có thể dễ dàng bị quật ngã như vậy, cô ta đi tới gần Dụ Ấu Tri, bởi vì dáng người của mình cao hơn dáng người nhỏ nhắn của Dụ Ấu Tri một chút, thế nên rất tự nhiên dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn cô.

“Có phải cậu cho rằng lúc trước ngày nào cậu ấy cũng bổ túc cho cậu là có gì đó với cậu không?”
Tịch Gia cười lạnh, ánh mắt ngạo mạn: “Cậu ấy từng nói với tôi, bổ túc cho cậu chỉ có một nguyên nhân, là phòng trường hợp cậu không lên được đại học, tiếp tục ỷ lại nhà cậu ấy không đi.”
Nguyên nhân này Dụ Ấu Tri biết, nhưng từ miệng người khác nói ra, cô vẫn hơi nhíu mày.

Tịch Gia thấy cô có phản ứng với lời nói của cô ta, giọng nói lại cao lên mấy phần: “Cậu chỉ là một người tạm thời sống nhờ nhà cậu ấy, là người sớm muộn cũng phải đi, thế nên xin cậu đừng tự mình đa tình, cậu với Minh Sầm căn bản không phải cùng một loại người.”
“...”
Cô và Hạ Minh Sầm không phải cùng một loại người, vậy ai với anh mới cùng một loại người?
Tịch Gia sao? Hay là những người khác trong phòng học?
Trong lòng Dụ Ấu Tri tức cười, đúng, Tịch Gia và những người này mới cùng một loại người với Hạ Minh Sầm, bọn họ từ tận đáy lòng chưa từng chấp nhận cô.

Giọng điệu của Tịch Gia cùng với anh mắt của cô ta, giống y hệt Hạ Minh Sầm đối với cô lúc đầu.

Không hổ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Cảnh cáo Dụ Ấu Tri xong, Tịch Gia lại quay đầu nói với những người khác: “Này, tiệc sinh nhật nếu ai dám mời Dụ Ấu Tri, thì người đó không xong với tôi đâu.”
Không ai nói giúp Dụ Ấu Tri, giữa Tịch Gia và Dụ Ấu Tri, lựa chọn trong lòng bọn họ rất rõ ràng.

Dụ Ấu Tri không muốn cãi nhau với Tịch Gia, không nói lời nào, cầm đồ của mình rời khỏi phòng học.

Tịch Gia thấy cô đi rồi, khóe miệng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó tiếp tục bàn bạc với mọi người tiệc sinh nhật sẽ tổ chức thế nào.

-
Tịch Gia nói quả thực không sai, bọn họ đích thực không phải cùng một loại người.

Dụ Ấu Tri rất rõ lấy lòng đơn thuần không có tác dụng với Hạ Minh Sầm, từ trước đến giờ anh luôn xem thường lời nịnh bợ hoặc bày tỏ của những người xung quanh, nên cô mới lựa chọn dùng cách thức giữa người khác giới để tiếp cận anh.

Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó với Hạ Minh Sầm, thái độ của Hạ Minh Sầm đối với cô quyết định thái độ của người xung quanh đối với cô, cô chỉ muốn thay đổi hiện trạng này mà thôi.

Dù những người khác duy trì quan hệ khách khí ngoài mặt với cô cũng không sao, ít nhất không trắng trợn xa lánh cô là được.

Đợi sau này ra nước ngoài học đại học, ông của Hạ Minh Sầm sẽ mua cho anh căn nhà ở gần trường đại học của anh, tiểu thiếu gia có tiền không phải lo nghĩ gì, mà cô không giống vậy, một người du học nước ngoài, lại không quen biết ai, vậy mới thật sự là tứ phía mù mịt.

Cô không thể không tính toán cho bản thân trước, thế nên mới nghĩ nếu có thể gần Hạ Minh Sầm một chút, nếu Hạ Minh Sầm không ghét cô nữa, bằng lòng xem cô như bạn bè bình đẳng để đối đãi, vậy cô đã xem như tìm được người chiếu cố ở bên đó rồi.

Vốn là tính toán như vậy, tình hình cũng dần tốt lên, nhưng cô lại không để ý đến Tịch Gia, thái độ của Hạ Minh Sầm càng hòa hoãn, thái độ của Tịch Gia đối với cô càng ác liệt.

Thế nhưng chuyện này không thể giải quyết được, Tịch Gia thích Hạ Minh Sầm, không ai không nhận ra.

Dụ Ấu Tri thở dài.

Mùa xét tuyển đại học đang tiến vào giai đoạn cao trào, mấy ngày này cô rất ít tới phòng học, luôn giết thời gian trong thư viện, những học sinh khác ở đó đều chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, không ai chú ý đến tiếng thở dài của cô, càng không có ai quan tâm cô thở dài vì cái gì.

“Cậu chuẩn bị thi viết xong chưa? Mà nằm ngủ gục ở đây.”
Đột nhiên đầu bị gõ nhẹ, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Dụ Ấu Tri ngẩng đầu nhìn, là Hạ Minh Sầm.

Cô nghĩ tới Tịch Gia, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Trước khi nghĩ ra cách đối phó với Tịch Gia, trước tiên vẫn nên duy trì khoảng cách với anh, miễn cho ngày nào đó bị Tịch Gia tới gây sự.

Hạ Minh Sầm không hề biết những tính toán đó trong lòng cô, kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh cô, lặp lại lời vừa nói một lần nữa: “Tôi hỏi cậu chuẩn bị thi viết xong chưa.”
Dụ Ấu Tri nhỏ giọng trả lời: “Vẫn chưa.”
“Tiến độ chậm tới vậy à?” Hạ Minh Sầm vươn tay về phía cô: “Đưa vở cho tôi, tôi xem cậu chuẩn bị đến đâu rồi.”
Dụ Ấu Tri trước nay đều ngoan ngoãn lần này lại không nghe theo, chỉ nói: “Nếu tiến độ quá chậm tôi sẽ đi nhờ giáo viên.”
Hạ Minh Sầm ngừng lại, hỏi cô: “Bây giờ chịu nghĩ tới đi nhờ giáo viên rồi, sao trước đây không dứt khoát bảo giáo viên bổ túc cho cậu đi?”
“Tôi chỉ không muốn phiền cậu.” Dụ Ấu Tri nắm lấy cuốn vở nói.

“Cậu làm phiền tôi còn ít sao?” Hạ Minh Sầm châm chọc nói,“ Bây giờ nói vuốt đuôi thì có tác dụng gì?”
Làm phiền anh thì không đúng, không phiền anh cũng không đúng, Dụ Ấu Tri không thèm nói nữa, vùi đầu xuống tiếp tục làm chuyện của mình.

Hạ Minh Sầm không đi, ánh mắt vẫn rơi trên người cô, Dụ Ấu Tri thực sự không quen bị người khác nhìn chằm chằm, cả người đều không thoải mái, đọc giáo trình mà nửa chữ còn không vào nổi.

Nếu anh đã không đi, muốn dính ở chỗ này, vậy thì cô đi vậy.

Dụ Ấu Tri thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đứng dậy tìm chỗ ngồi khác.

“Cậu đi đâu?”
“Tôi đi tìm chỗ khác.”
Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Ở đây không thể ngồi sao?”
“Không có.” Dụ Ấu Tri mím môi nói: “Tôi muốn ôn tập một mình.”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Ánh mắt vốn lạnh nhạt của Hạ Minh Sầm đột nhiên trở nên hung dữ, liếc nhìn cô không nói chuyện.

Dụ Ấu Tri cúi đầu ôm sách, im lặng không nói, cứ như vậy tranh giành chỗ ngồi với anh, cô chỉ thoạt nhìn ngoan ngoãn thôi, chứ thực ra bướng bỉnh không hề thua Hạ Minh Sầm.

Anh mím môi cười lạnh hai tiếng, không nói với cô câu nào, đứng dậy đá văng cái ghế, sau đó bước nhanh rời khỏi chỗ.

Dụ Ấu Tri có phần không hiểu vì sao anh đột nhiên tức giận, theo lý mà nói cô không phiền anh phải giúp bổ túc, anh nên vui vẻ mới đúng.

Chẳng qua dù anh tức giận thật, cô cũng không định thanh minh gì cho mình, cứ như vậy trước đi, vừa đúng lúc đây là thời khắc quan trọng để chuẩn bị thi viết, hi vọng khoảng thời gian này Tịch Gia đừng có tìm cô gây khó dễ, cô không rảnh đi đối phó cô ta.

Tịch Gia bên kia có lẽ thật sự vì thấy quan hệ của cô và Hạ Minh Sầm dạo gần đây lại trở nên nguội lạnh, hoặc có lẽ là đang bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Hạ Minh Sầm, từ sau ngày cảnh cáo cô trong phòng học đó cũng không tìm cô nữa.

Bởi vì lời nói hung dữ Tịch Gia đã nói trước đó, ai dám gọi Dụ Ấu Tri tới tiệc sinh nhật thì không xong với người đó, thế nên cô không hề kỳ vọng nhận được lời mời tham gia tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia chút nào.

Huống chi cô đâu có muốn đi, đi cũng là tự rước lấy nhục.

Dụ Ấu Tri chuyên tâm chuẩn bị bài thi viết, mấy ngày này đều đi một mình, mãi tới buổi tối trước sinh nhật Hạ Minh Sầm một ngày, đúng lúc hôm đó là cuối tuần không có lớp, cô yên tĩnh ở trong phòng của mình, vui vẻ tận hưởng bình yên, không phải đối mặt với ai.

Nếu như Hạ Minh Sầm không tới gõ cửa.

Lúc ấy trong nhà không có người, Hạ Chương và bà Hạ đều có tiệc xã giao không ở nhà, Hạ Minh Lan thì đi bệnh viện, tiếng gõ cửa dữ dội đột ngột dọa Dụ Ấu Tri giật mình, cô suýt chút còn tưởng là ma gõ cửa.

Kết quả run rẩy mở cửa ra, không phải ma, nhưng sắc mặt người này lại u ám hơn cả ma.

Hạ Minh Sầm mặc chiếc áo nỉ to màu đậm, không khí lạnh mang từ ngoài vào hóa thành những hạt nước nhỏ dính trên quần áo anh, bọn họ mấy ngày rồi không nói chuyện, hôm nay đột nhiên gặp mặt, thậm chí còn có cảm giác xa lạ trong phút chốc.

Anh quái gở mở đầu một câu trước: “Tôi không tìm cậu, cậu cũng không thèm tìm tôi.”
Dụ Ấu Tri sửng sốt, hỏi anh: “Sao cậu quay về rồi?”
Qua mấy tiếng nữa là sinh nhật của anh, lúc này anh nên ở tiệc sinh nhật của mình chờ đếm ngược 0 giờ đón sinh nhật mới đúng.

Anh không trả lời, không quan tâm hỏi: “Mấy ngày rồi, cậu giận dỗi đủ chưa?”
Dụ Ấu Tri không hiểu: “Không phải cậu đang tức giận sao?”
“Tôi giận cái gì?” Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Thôi, chưa hết giận thì bây giờ cũng để qua một bên trước, mai là sinh nhật tôi cậu biết không?”
Dụ Ấu Tri gật đầu: “Biết chứ, sinh nhật vui vẻ.”
“Còn chưa tới giờ, nói gấp vậy làm gì.” Hạ Minh Sầm đen mặt nói: “Tôi ở dưới lầu một đợi cậu, cậu mau đi thay quần áo, ra ngoài với tôi.”
Dụ Ấu Tri vẫn còn đang mờ mịt: “Đi đâu cơ?”
“KTV.”
Cô đoán được ngay là đi KTV làm gì, bởi vì trước đó lúc ở phòng học đã nghe thấy Tịch Gia nói muốn tới KTV tổ chức tiệc sinh nhật cho anh.

Dụ Ấu Tri không động đậy, Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn thúc giục cô hai câu.

Cô do dự một lát, hỏi: “Là tới tiệc sinh nhật của cậu sao?”
“Chứ không thì sao?”
“Vậy tôi không đi.” Dụ Ấu Tri thành thật nói: “Trước đó Tịch Gia nói rồi, tôi không thể tới tiệc sinh nhật của cậu.”
Hình như Hạ Minh Sầm hoàn toàn không biết đến chuyện này, khẽ nhíu mày: “Cậu ta nói lúc nào?”
“Dù sao cũng đã nói rồi.” Tranh chấp giữa con gái, Dụ Ấu Tri không muốn nói nhiều với anh: “Cậu đi đi, đợi mười hai giờ tôi sẽ gửi cậu lời chúc sinh nhật.”
“Cậu ta nói thì cậu nghe à? Rốt cuộc là sinh nhật ai chứ?” Anh hoàn toàn không để ý lời cô, ra lệnh với thái độ của một tiểu thiếu gia: “Cậu mau đi thay quần áo, tôi đi gọi điện thoại.”
Nói xong thì xuống lầu, căn bản không cho cô thời gian phản ứng.

Sau khi Hạ Minh Sầm đi xuống, bèn gọi điện thoại cho Tịch Gia trước.

Tịch Gia trong điện thoại hỏi anh lúc nào tới, mọi người đều đã đông đủ đợi anh qua để chúc mừng sinh nhật anh rồi.

Hạ Minh Sầm hỏi dứt khoát: “Tiệc sinh nhật của tôi từ lúc nào đến lượt cậu quyết định ai tới ai không tới?”
Đột nhiên Tịch Gia á khẩu.

Cô ta không nói chuyện, anh tức khắc có đáp án, giọng điệu miễn cưỡng: “Vậy hay là đại tiểu thư cậu cũng không cho phép tôi tới được không? Dù sao tôi vốn không có hứng thú gì với tiệc sinh nhật.”
“Dụ Ấu Tri mách lẻo với cậu?” Khẩu khí thờ ơ đó của anh khiến Tịch Gia vừa tức giận vừa tủi thân, suýt chút nữa bật khóc ở đầu dây bên kia: “Hạ Minh Sầm! Cậu bất công, thật sự bất công đến tận Thái Bình Dương rồi!”
Trước đây Tịch Gia đã từng lên án như vậy, Hạ Minh Sầm thì chẳng hiểu, không biết cô ta đang nói vớ vẩn cái gì nữa.

Nhưng lần này anh không giải thích, chỉ nói: “Tôi không tới đâu, các cậu chơi vui vẻ, tôi mời.”
Tiệc sinh nhật cố ý tổ chức cho anh, kết quả nhân vật chính không tới, nói ra thật khiến người ta khó mà tin.

Tịch Gia trong điện thoại lớn tiếng tuyên bố: “Tuyệt giao! Tôi muốn tuyệt giao với cậu! Từ hôm nay trở đi nếu tôi nói chuyện với cậu một câu nào nữa thì tôi không phải họ Tịch!”
Lời này Hạ Minh Sầm đã nghe từ nhỏ đến lớn tới mức tai sắp thành kén rồi, đối với anh căn bản không có uy lực.

“Vậy cậu đổi thành họ mẹ đi.”
Nói xong anh thẳng tay ngắt điện thoại, sau đó lại đi lên lầu tìm Dụ Ấu Tri lần nữa, kết quả phát hiện cô vốn dĩ không thay quần áo.

Hạ Minh Sầm bất mãn nói: “Không phải tôi kêu cậu thay quần áo sao?”
Dụ Ấu Tri vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: “Tôi nói tôi không đi.”
Hạ Minh Sầm chậc một tiếng, trầm giọng nói: “Tịch Gia bên kia...”
Còn chưa nói xong, Dụ Ấu Tri đã cắt ngang lời anh, giọng điệu phiền não hơn cả anh: “Tại sao cậu phải kéo tôi qua đó? Tới lúc đó Tịch Gia gây khó dễ cho tôi thì làm sao? Mấy cậu đều có quan hệ tốt với cậu ta, căn bản không có ai nói giúp tôi, tôi không muốn qua đó tự làm mất mặt.”
Cô thực sự cảm thấy rất buồn phiền.

Điều này đã đi ngược lại với dự tính ban đầu của cô, vốn muốn để bản thân sống thoải mái hơn chút, thế nào tới giờ không những không kéo gần quan hệ với Hạ Minh Sầm, ngược lại còn đắc tội thêm một Tịch Gia.

Dụ Ấu Tri nghe cô than phiền xong, mím môi, lạnh lùng hỏi: “Dụ Ấu Tri, cậu chỉ biết nói lời đẹp đẽ thôi sao?”
Dụ Ấu Tri khó chịu hỏi: “Lời đẹp đẽ gì?”
Hạ Minh Sầm cũng khó chịu: “Ngày đó cậu nói ba hoa chích chòe cái gì trong phòng học, mới mấy ngày đã quên rồi?”
Dụ Ấu Tri sững sờ một lúc, sau đó nhớ lại.

Nhiệt độ trên mặt nháy mắt tăng cao, lúc này chợt cảm thấy nhục nhã tới mức không biết đặt tay chân ở đâu, cô cắn răng hỏi: “Không phải lúc đó cậu không có ở trong phòng học sao?”
Hạ Minh Sầm liếc cô, cố ý chậm rãi nói: “Tôi không ở trong phòng học, nhưng ở ngoài phòng học.”
“...”
Tức khắc cô muốn độn thổ cho xong, rất cần ở một mình để giảm nhiệt độ, bèn vươn tay muốn đóng cửa.

Hạ Minh Sầm phản ứng nhanh hơn, lập tức giơ tay chặn cửa, dựa vào sức lực Dụ Ấu Tri căn bản không phải đối thủ của anh, hai người như đấu sức, cô liều mạng muốn đóng cửa, còn anh thì dù thế nào cũng phải kéo cửa ra.

Cuối cùng Dụ Ấu Tri thất bại thảm hại, vành tai đỏ bừng nhìn anh nói: “Tôi thật sự không muốn đi.”
“Tiệc sinh nhật hủy rồi.” Hạ Minh Sầm đột nhiên nói.

Cô sững sờ, cho rằng mình nghe nhầm: “Vì sao chứ?”
“Không vì sao cả.” Giọng điệu Hạ Minh Sầm rất thản nhiên: “Vừa hay cậu cũng không cần thay quần áo nữa.”
Sau đó anh xoay người về phòng của mình.

Dụ Ấu Tri vẫn còn đang ngơ ngác, không rõ vì sao sự tình lại xoay chuyển như vậy.

Vì sao anh không tổ chức sinh nhật nữa?
Vì cô sao?
Dụ Ấu Tri không muốn tự mình đa tình, nhưng suy đoán mơ hồ sâu trong nội tâm lại khiến cô không khống chế được nhịp tim đang đập nhanh.

Cô cắn môi, đột nhiên có chút không đành lòng.

Hiện tại trong nhà không có ai, ngay cả dì giúp việc cũng về nhà mình, anh định đón 0 giờ sinh nhật như vậy sao?
Trở về phòng ngây người nửa ngày, cuối cùng Dụ Ấu Tri vẫn đứng dậy đi xuống phòng bếp lầu một.

Cách mười hai giờ còn một tiếng nữa, cửa phòng Hạ Minh Sầm có tiếng gõ cửa.

Anh mở cửa, lại là bát mì quen thuộc đó.

Dụ Ấu Tri nói: “Đón sinh nhật phải ăn mì trường thọ.”
Khuôn mặt vốn cứng nhắc của anh sau mấy giây cuối cùng cũng thả lỏng khóe miệng, bất mãn hỏi: “Lẽ nào không phải nên ăn bánh kem sao?”
Cô nói rất hợp tình hợp lý: “Tôi không biết làm bánh kem.”
Hạ Minh Sầm im lặng chốc lát, nhận lấy bát mì trường thọ kia, chuẩn bị đóng cửa ăn.

Dụ Ấu Tri lại đột nhiên hỏi anh: “Có phải cậu muốn ăn bánh kem không?”
Cậu cũng không biết làm, hỏi nhiều vậy làm gì.

Hạ Minh Sầm bình tĩnh đáp: “Có gì ăn đó đi.”
Dụ Ấu Tri đột nhiên bật cười, cô để anh ăn trước, sau đó thì mang dép lê chạy lộc cộc xuống lầu.

Không lâu sau, cô lại đi lên gọi anh xuống.

Hạ Minh Sầm không biết cô bày trò gì, nhưng vẫn đi theo cô xuống lầu, kết quả nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ dài sáu phân đặt trên bàn ăn.

“Tôi đặt ở bên ngoài, vừa giao tới.” Dụ Ấu Tri giải thích: “Trên người tôi không có tiền, chỉ có thể mua cái nhỏ, cậu chấp nhận chút đi nha.”
Hạ Minh Sầm nhìn chiếc bánh kem nhỏ rất lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Hai người ăn cũng đủ rồi.”
Bánh kem phải đợi đến mười hai giờ mới ăn, Dụ Ấu Tri lấy tiếp từ trong túi giao đồ ra một gói pháo bông.

“Cửa hàng bánh ngọt còn tặng cái này, đốt trong phòng không an toàn, hay là đi ra ngoài đốt?”
Một nam sinh sao có thể thích chơi cái này.

Thế nhưng Hạ Minh Sầm lại gật đầu: “Ừ.”
Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, không so được với nhiệt độ ấm áp trong phòng, hai người tùy tiện khoác áo khoác ra sân sau của biệt thự, tìm một chỗ trống, chuyển ghế dài ra ngồi ở đó, sau đó cầm bật lửa đốt hai cây pháo bông.

Những chùm pháo hoa rực rỡ cầm trên tay như những ánh sao, phản chiếu trong con ngươi của họ.

Hai cây pháo bông nhanh chóng cháy hết, Dụ Ấu Tri lại đốt hai cây mới, đưa cho Hạ Minh Sầm một cây.

Khá nhàm chán, nhưng Hạ Minh Sầm không hiểu sao lại kiên nhẫn nhìn cây pháo bông từ đầu tới cuối, mãi tới khi hoàn toàn dập tắt, sau đó đổi cây khác tiếp tục nhìn chằm chằm.

Hạ Minh Sầm đột nhiên lên tiếng, trong giọng điệu không có sự kiêu ngạo lúc bình thường, giống như tán gẫu hỏi cô: “Trước đây cậu đón sinh nhật như thế này à?”
Dụ Ấu Tri: “Không đâu.”
“Vậy đón sinh nhật thế nào?”
“Có năm sẽ mời bạn bè cùng nhau ăn cơm, nhưng mà đa số thời gian là tôi đón sinh nhật cùng cha mẹ.” Dụ Ấu Tri nhớ lại sinh nhật gần đây nhất: “Năm tôi mười lăm tuổi, vì họ muốn cổ vũ khích lệ tôi thi lên cấp ba nên đã đặt cho tôi một cái bánh sinh nhật to nhất từ trước đến nay, sau đó ăn không hết phải chia cho hàng xóm nữa.”
Hạ Minh Sầm nhẹ giọng hỏi: “Sinh nhật mười sáu mười bảy tuổi cậu trải qua thế nào?”
Mười sáu tuổi là ngày cô tới nhà họ Hạ, chớp mắt đã hai năm rồi.

Dụ Ấu Tri lắc đầu: “Không đón sinh nhật.”
Ở đây cũng không phải nhà của cô, không ai sẽ nhớ ngày sinh nhật của cô, càng không ai chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, đón sinh nhật hay không thì có ý nghĩa gì.

“Cậu thì sao?” Cô không muốn nhắc đến cái này, hỏi ngược lại anh: “Sinh nhật mỗi năm của cậu đều rất náo nhiệt nhỉ?”
Hạ Minh Sầm rũ mắt, nhìn chằm chằm ngọn lửa pháo bông yếu ớt, khẽ ừ một tiếng.

Đã không còn nhớ là mấy tuổi nữa, nói chung sau khi Hạ Minh Lan tới, không còn chuyện người nhà tổ chức sinh nhật cho anh nữa, sinh nhật của anh cũng ngày càng náo nhiệt.

Lúc đó cha mẹ bắt đầu thường xuyên cãi nhau, lúc đầu còn né tránh anh, sau này thậm chí không thèm quan tâm anh có ở đó hay không, hai vợ chồng giống như kẻ thù cãi nhau long trời lở đất.

Có lần mẹ anh kích động tới mức đập đồ, không động được tới chồng, nhưng mảnh thủy tinh vỡ bắn tung tóe khắp nơi lại khiến chính con trai mình bị thương.

Cũng may chỗ bị rách không nghiêm trọng, chỉ chảy chút máu, chẳng mấy chốc là khỏi hẳn, nhưng vết thương đó ở trong lòng Hạ Minh Sầm đến nay thì vẫn chưa lành.

Sau đó sinh nhật mỗi năm cha mẹ đều không tổ chức cho anh nữa, Tịch Gia càng giúp anh chuẩn bị cho náo nhiệt, anh càng cảm thấy châm biếm, cô ta càng muốn khiến anh vui vẻ, thì càng cho thấy anh đáng thương.

Một người mỗi năm đón sinh nhật một lần, làm cha không để ý thì thôi, nhưng ngày đó ngay cả người mẹ sinh ra anh, tới ngay cả bản thân bà cũng không nhớ được cái ngày mình phải chịu khổ sao?
Thế nên anh không thích sinh nhật ồn ào.

Hạ Minh Sầm ngây ngẩn, đột nhiên nghe thấy Dụ Ấu Tri nói: “Mười hai giờ rồi.”
Sau đó cô vẫy vẫy cây pháo bông trong tay vẫn chưa cháy hết trước mắt anh, rất đúng giờ nói với anh: “Hạ Minh Sầm, sinh nhật vui vẻ.”
Bên tai còn có tiếng gió gào thét, lại không thể át đi được tiếng chúc mừng sinh nhật này của cô.

Hạ Minh Sầm sững sờ, bản thân cứ như vậy đứng trong sân sau tối mịt của biệt thự, ánh trăng yếu ớt như chẳng có, an tĩnh chào đón sinh nhật thứ mười tám của anh.

Anh nhìn về người nói lời chúc sinh nhật với anh, xuyên qua tia lửa, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá khuôn mặt của cô.

Mặt rất nhỏ, ngũ quan trong sáng thanh tú, màu con ngươi rất nhạt, khi cười lên rất ngọt ngào.

Cảm giác chua xót không hiểu sao chợt nổ tung trong lòng, chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng dường như bị nứt ra một kẽ hở, có thứ gì đó đã trượt vào.

Không biết vì sao, rõ ràng trong đêm tối âm u, gió lạnh như lưỡi trượt(*) xẹt qua gò má, anh lại đột nhiên như rơi vào hồ nham thạch nóng bỏng, cả người nóng bừng, nhịp tim đập không ngừng, dường như nhìn thêm chút nữa sẽ đập nhanh tới chết.

(*)Phần gắn ở đế giày trượt băng.

Anh hoảng loạn rũ mắt, che mặt, cam chịu số phận thở dài nặng nề, sau đó vươn tay về phía cô, xoa loạn mái tóc của cô, cho dù anh có che dấu thế nào, giọng nói vẫn không hung dữ được nữa.

“...!Cảm ơn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui