Vờ Ấu Trĩ

Trans: Chuối

Thật ra thì bình thường lão Thẩm là một ông chú khá dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần liên quan tới công việc thì thái độ của ông sẽ lập tức trở nên nghiêm túc.

Ông ghét nhất là dáng vẻ lười biếng của thanh niên trẻ nên cũng yêu cầu Dụ Ấu Tri như vậy.

Dụ Ấu Tri cũng hiểu mình không thể xin nghỉ được, cô không thể bỏ công việc của mình chỉ vì Hạ Minh Sầm làm ở đó.

Nếu thật sự sợ gặp anh, thậm chí không đi đâu cả để tránh phải gặp anh, vậy thì cần gì phải mất công về thành phố Lư? Trái đất lớn như vậy, cô có bằng cấp có thể tự nuôi sống bản thân, không cha không mẹ không vướng bận, còn sợ không có chỗ nào để đi hay sao.

Dụ Ấu Tri thỏa hiệp: “Dạ em biết rồi ạ, em bò tới ngay đây, nhưng mà động vật bò sát không lên được tàu điện ngầm, thầy ơi thầy đợi thêm một lúc nhé.”

Lão Thẩm bị trò đùa nhạt của học trò chọc cười, hứa xong vụ án này thì sẽ cho cô nghỉ phép.

Bên này, Dụ Ấu Tri dùng bản đồ trên điện thoại tra xem đi đến trụ sở công an thành phố thì nên ngồi chuyến tàu điện ngầm nào. Bên kia, lão Thẩm cúp điện thoại rồi nói với người ta: “Học trò của chú đang trên đường đi, sẽ tới ngay thôi.”

Tầng tám của tòa nhà công an thành phố là văn phòng của Đội Điều tra hình sự, lão Thẩm đang vừa ngồi ở chỗ làm việc của phó đội trưởng Đội Điều tra hình sự số 2, vừa nói chuyện phiếm với đội trưởng.

Tuy đội trưởng Lê trẻ hơn lão Thẩm rất nhiều, nhưng cảnh hàm lại không thấp, năng lực phá án càng không thể chê trách gì, mới ngoài ba mươi mà đã làm đội trưởng đội số 2. Lão Thẩm nói chuyện với anh ấy rất khách sáo.

Đội trưởng Lê “vâng” một tiếng, đứng dậy: “Vậy cháu lên tầng họp đây, kiểm sát viên Thẩm, chú cứ ngồi một lát ạ.”

Sau đó lại nhận ra điều gì, anh ấy nhìn quanh bốn phía, trầm giọng hỏi: “Phó đội trưởng của các cậu đâu? Còn chưa đi làm à?”

Một bàn tay giơ lên, báo cáo: “Hôm qua anh ấy thức cả đêm để bắt người ở quán bar đến sáng mới xong việc, chắc là vẫn đang ở nhà ngủ bù ạ.”

Lão Thẩm đoán có lẽ vị phó đội trưởng này thường xuyên như vậy, bởi vì đội trưởng Lê không hề có phản ứng tức giận, chỉ hờ hững nói: “Gọi điện thoại giục cậu ấy dậy đi, lúc nào cậu ấy tới thì bảo cậu ấy phụ trách tiếp đãi kiểm sát viên Thẩm và học trò của chú ấy, cứ nói là tôi giao việc.”

“Vâng!”

Dặn dò xong, đội trưởng Lê mang tài liệu đi lên lầu họp với lãnh đạo.

Lão Thẩm ngồi tại chỗ chờ phó đội trưởng và học trò tới đây, còn tranh thủ chơi hai ván mạt chược trên di động. Lúc còn chưa chơi xong ván thứ ba, có người nói với ông: “Kiểm sát viên Thẩm, phó đội trưởng của bọn cháu tới rồi.”

Ông vội vàng đặt di động xuống, ngẩng đầu lên nhìn. Ngay sau đó, ông trông thấy một người đàn ông trẻ rất cao đi tới với mái tóc hơi bù xù.

Mái tóc của người đàn ông nọ khá dễ xử lý, cậu ta vừa đi vừa đưa tay vuốt thì cũng đã ổn.

Lão Thẩm quan sát anh chàng nọ từ trên xuống dưới, nghĩ bụng Đội Điều tra hình sự số 2 này coi trọng người trẻ tuổi ra trò, đội trưởng trẻ tuổi, phó đội trưởng lại càng trẻ hơn.

Công việc của cảnh sát hình sự thường hay bận rộn, không nhiều tinh anh có thời gian trau chuốt cho bản thân. Người đàn ông mặc quần áo đơn giản thoải mái, được cái trông rất tuấn tú, người cao vai rộng chân dài, khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn, nhưng mặt mũi u ám nhiều mây như thể không thấy ánh mặt trời, trông chẳng hề có chút tinh thần nào, mở miệng ra ngáp thì cả người đầy lười biếng và uể oải.

Người đàn ông vươn tay về phía lão Thẩm: “Hạ Minh Sầm, chào chú ạ.”

Sau đó anh hơi quay đầu đi, lại ngáp dài cái nữa.

Lão Thẩm bắt tay anh, sau đó đứng lên, nhường chỗ cho vị phó đội trưởng còn chưa ngủ đủ này.

“Xin lỗi vì đã tự tiện ngồi vào chỗ của cậu nhé.”

“Không sao, ai cũng ngồi được,” Hạ Minh Sầm không hề bận lòng, “thế bây giờ cháu dẫn kiểm sát viên Thẩm đi gặp Mã Tịnh Tịnh nhé?”

“À không vội đâu, vừa nãy đội trưởng của các cậu dẫn tôi đi gặp rồi. Một cô bé mười chín tuổi, khoảng cách thế hệ quá lớn, vừa nói chuyện với cô bé là lại nhớ tới con gái tôi, không giảng lý lẽ được.” Lão Thẩm thở dài: “Học trò của tôi ứng đối với các cô gái trẻ tuổi tốt hơn tôi, tôi đã gọi học trò của tôi tới đây rồi. Con bé đang trên đường đi, làm phiền phó đội trưởng chờ con bé tới đây với tôi nhé.”

Không biết có phải ảo giác hay không mà lão Thẩm cảm thấy khuôn mặt trông có vẻ cau có của Hạ Minh Sầm dãn ra vì buồn ngủ.

Anh bày tỏ là có thể chờ, sau đó cầm lấy áo khoác đồng phục khi làm nhiệm vụ đang treo trên ghế của mình rồi khoác lên người, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống ghế của đội trưởng Lê, ngủ bù ngay tại chỗ.

Lão Thẩm nghĩ bụng, sao phó đội trưởng này giống y hệt học trò của mình thế nhỉ.

*

Phó đội trưởng trẻ tuổi đi ngủ bù, còn lão Thẩm phải thoát ra giữa chừng khi đang chơi mạt chược nên biết chắc mình sẽ bị trừ điểm, ông không muốn vào chơi lại cho thêm phiền lòng, bèn dứt khoát đứng dậy đi ra chỗ máy lọc nước để tự lấy nước uống cho mình.

Có một cậu cảnh sát hỗ trợ quan sát tình hình rất nhạy, lập tức đi tới nói muốn giúp ông rót nước. Bầu không khí ở chỗ làm việc của công an vẫn có điểm khác biệt với các khu làm việc bình thường. Cảnh sát hình sự không có tinh thần tự giác ăn không ngồi rồi trong văn phòng và nhân tiện nuôi mỡ, rất nhiều người ra ra vào vào, tần suất đi lại cao, tiếng trò chuyện oang oang. Cậu cảnh sát hỗ trợ này lại rất khéo ăn khéo nói, lão Thẩm và cậu ấy cứ thế đứng ở bên cạnh máy lọc nước rồi bắt đầu trò chuyện với nhau.

Lão Thẩm thuận miệng nói: “Phó đội trưởng của các cậu trẻ ghê nhỉ.” . Đam Mỹ Hay

Cậu cảnh sát hỗ trợ nói: “Anh ấy là người lên cấp nhanh nhất ở chỗ chúng cháu đấy, còn nhanh hơn cả đội trưởng Lê của chúng cháu nữa. Đội trưởng Lê nói nếu như trong hai năm tới anh ấy lại lập thêm công lao thì có thể thăng lên chức cảnh đốc*.”

*Hệ thống cấp bậc Cảnh sát nhân dân Trung Quốc gồm 5 hạng và 13 cấp lần lượt từ thấp đến cao là cảnh viên (2 cấp), cảnh ti (3 cấp), cảnh đốc (3 cấp), cảnh giám (3 cấp) và hạng 1 gồm 2 cấp là phó tổng cảnh giám và tổng cảnh giám.

“Cậu ấy trẻ mà giỏi ghê đấy nhỉ.” Lão Thẩm tấm tắc cảm thán: “Cảnh ti ba năm lên một cấp, người bình thường ít cũng phải làm mười mấy năm mới có thể lên tới cảnh đốc.”

“Vâng, nhưng cả đội chúng cháu đều phục anh ấy, ngoài đội trưởng Lê ra thì anh ấy là người làm nhiều việc nhất, buổi tối thường xuyên ra ngoài làm việc, vừa đi cái là suốt cả đêm luôn, hôm qua cũng thâu đêm luôn đấy chú ạ. Chính là kẻ tình nghi mà kiểm sát viên Thẩm muốn tìm đấy, phó đội trưởng vừa bắt về lúc rạng sáng hôm nay.”

“Thảo nào ban ngày phải ngủ bù.” Lão Thẩm lại hỏi câu mà người trung niên hay thích hỏi: “Công việc của cậu ấy bận như vậy, thế đã kết hôn chưa?”

“Chưa ạ, vẫn còn một thân một mình thôi chú.” Cậu cảnh sát hỗ trợ lắc đầu.

“Không ai theo đuổi à?”

“Có chứ chú, anh ấy có một cô bạn thanh mai trúc mã từ bé, tới văn phòng của bọn cháu đưa cơm hộp cho anh ấy mấy lần rồi, người ta trông xinh xắn mà thần thái cứ gọi là ngời ngời luôn. Tất cả đồng nghiệp đều nhìn ra cô bạn đó thích anh ấy, vậy mà đến tận bây giờ người ta vẫn chỉ là bạn thời thơ ấu thôi chú ạ.”

Lão Thẩm nổi máu hóng chuyện, lại tò mò hỏi: “Vậy chỗ các cậu không có đồng chí nữ nào chấm cậu ấy à? Cùng nghề thì chắc hẳn sẽ có nhiều chủ đề chung chứ nhỉ?”

Cậu cảnh sát hỗ trợ vội vàng lắc đầu: “Không dám theo đuổi đâu chú ơi.”

“Vì sao?”

Cậu cảnh sát hỗ trợ ho khan một tiếng, hạ thấp giọng ám chỉ: “Kiểm sát viên Thẩm, chú ở Viện Kiểm sát thành phố ạ? Hai năm trước, phó kiểm sát trưởng trước đó được điều đến tòa án đúng không chú? Chắc chú có ấn tượng chứ ạ?”

Lão Thẩm suy nghĩ một lát, bỗng dưng trợn mắt: “Hạ Chương là bố cậu ấy hả?”

“Đúng ạ, bốn đời làm quan.”

Cậu cảnh sát hỗ trợ đưa tay làm ra một chữ “bốn” hơi lố.

Có câu nói không ai giàu ba họ, nếu của cải trong một dòng họ tích lũy đến đời thứ ba mà vẫn không suy giảm, vậy thì có thể nói là tài lực không thể đo lường được.

Huống chi là bốn đời.

“Nhưng cháu không rõ chức vị của cụ nội anh ấy cho lắm, cụ ấy đã về hưu rất nhiều năm rồi.” Cậu cảnh sát hỗ trợ cười nói: “Chỉ với điều kiện này thôi, chú nói xem ai dám theo đuổi lung tung chứ?”

Ai cũng biết làm nghề cảnh sát hình sự mệt cỡ nào, không thoải mái như nhân viên công vụ ngồi văn phòng. Ông bố thì ngồi trong văn phòng có điều hòa ở tòa án; song con trai lại không đứng dưới bóng cây hóng mát, ngược lại còn làm cảnh sát hình sự, suốt ngày phơi nắng phơi gió ở bên ngoài.

Ấn tượng của lão Thẩm với Hạ Minh Sầm lập tức từ “người trẻ tuổi không có tinh thần” trở thành “thanh niên tài giỏi đẹp trai của thế kỷ hai mươi mốt”.

“Cảnh sát nhỏ như cậu cũng biết rõ về bối cảnh gia đình phó đội trưởng của các cậu ghê ha.”

Cậu cảnh sát hỗ trợ vỗ ngực: “Dù sao cháu cũng làm nghề điều tra hình sự mà chú.”

Lão Thẩm cười nói: “Tôi thấy cậu hợp làm thám tử tư hơn đấy.”

Cậu cảnh sát hỗ trợ cũng cười, lại bắt đầu buôn chuyện về đội trưởng Lê với ông, hơn ba mươi rồi mà cũng vẫn là một người độc thân.

“Làm ơn nhường chỗ một chút, tôi muốn lấy nước.”

Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau hai người, cậu cảnh sát hỗ trợ sợ hết hồn.

“Phó đội trưởng! Anh đừng bất thình lình đứng sau lưng người ta rồi nói chuyện chứ! Bệnh tim cũng là do anh mà ra đó.”

“Có tật thì mới giật mình chứ. Mỗi lần cậu nói chuyện phiếm với người khác, không phải nói tôi thì là nói đội trưởng Lê.” Giọng nói của Hạ Minh Sầm rất lạnh, “Cậu định kể hết gốc gác của tôi và đội trưởng Lê cho toàn nhân loại biết đấy à?”

“Em có nói nhiều gì đâu, chỉ nói với kiểm sát viên Thẩm là hai người các anh đều đang độc thân thôi.” Cậu cảnh sát hỗ trợ nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ chân thành.

Hạ Minh Sầm trưng ra vẻ mặt “Cậu thấy tôi có tin không”.

“Thật mà.” Cậu cảnh sát hỗ trợ vội nháy mắt với lão Thẩm: “Em đang quan tâm anh mà, kiểm sát viên Thẩm nói chú ấy có học trò muốn giới thiệu cho anh đấy.”

“Học trò của tôi á?” Lão Thẩm phản ứng rất nhanh, thuận miệng nói theo luôn: “À, học trò của tôi xinh lắm.”

— Nhưng mà có người yêu rồi.

“Cảm ơn kiểm sát viên Thẩm, không cần đâu ạ.”

Hạ Minh Sầm từ chối thẳng thừng, cúi người xuống lấy nước.

“…”

Xét về thâm niên, lão Thẩm là bề trên của Hạ Minh Sầm, đang hóng chuyện của người trẻ tuổi và còn bị bắt ngay tại trận khiến ông hơi lúng túng, chỉ có thể thử đánh lạc hướng, móc di động ra gửi tin nhắn WeChat cho học trò, hỏi cô đến đâu rồi.

Tiểu Dụ: Đã đến dưới tầng rồi ạ.

“Học trò của tôi tới rồi, tôi đi đón con bé.”

Học trò ngoan, quả thực chính là cứu tinh hạ phàm, lão Thẩm vội vàng chuồn ra khỏi văn phòng.

Dụ Ấu Tri không hiểu rõ tòa nhà công an, đang định tìm người hỏi đường thì đúng lúc lão Thẩm nói muốn đón cô lên tầng, hai thầy trò gặp nhau ở thang máy.

Dụ Ấu Tri vừa mới nhậm chức không lâu, còn chưa quen các nhân viên công an - kiểm sát - tư pháp của thành phố Lư, bình thường ra ngoài liên hoan đương nhiên phải do lão Thẩm dẫn đi.

“Lát nữa thầy sẽ giới thiệu mấy người trong Đội Điều tra hình sự với em, sau này sẽ tiếp xúc không ít trong công việc, cứ làm quen trước thì cũng không hại gì cho em.”

Nhưng giọng Dụ Ấu Tri nghe không hứng thú lắm: “Cảm ơn thầy ạ.”

Lão Thẩm dẫn Dụ Ấu Tri đi lên tầng, đội trưởng Lê đi họp còn chưa về, ông định để học trò của mình và phó đội trưởng chào hỏi nhau trước.

“Tiểu Dụ, đây là phó đội trưởng họ Hạ của Đội Điều tra hình sự số 2.”

Hạ Minh Sầm đang ngồi tại chỗ uống nước, nghe vậy thì quay đầu, ánh mắt chợt khựng lại.

Rõ ràng là trước khi tới đây, Dụ Ấu Tri đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nên giọng điệu không để lộ mảy may sơ hở: “Chào anh, tôi là Dụ Ấu Tri.”

Hạ Minh Sầm mím môi, đặt cốc nước xuống, đôi mắt lóe lên vài phần cảm xúc hoang đường phức tạp, sau một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng “ừ” một tiếng.

Về phần nguyên nhân tại sao Dụ Ấu Tri xuất hiện ở đây, không cần đoán cũng biết, vì thế anh không hỏi ra câu đại trà “Sao lại là cô” như lời thoại trong phim thần tượng.

Hồi xưa, mỗi năm Hạ Chương tốn hơn mấy trăm nghìn tệ tiền học phí cho hai người họ đi học ở trường quốc tế, tương đương với việc trải đường đi du học nước ngoài hộ họ, kết quả là run rủi thế nào mà hai người đều từ bỏ việc đi du học, về nước nâng bát sắt*, ở lại trong nước ăn cơm nhà nước.

*N<del>n</del>âng bát sắt: <del>được </del>Được ví với công ăn việc làm ổn định.

Cho dù có nhiều bất mãn hơn nữa với lần gặp mặt tình cờ này thì bây giờ họ cũng không thể thể hiện ra ngoài, trong thời gian làm việc không được phép có cảm xúc cá nhân, vì thế đôi bên đều phối hợp với nhau giả vờ đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Chào hỏi đơn giản xong, Hạ Minh Sầm dẫn hai thầy trò lão Thẩm đi gặp Mã Tịnh Tịnh.

Mã Tịnh Tịnh vẫn đang ngồi trên ghế hối hận của phòng thẩm vấn. Ở đây cô ta không có cơ hội để rửa mặt tẩy trang, son môi kẻ mắt đều đã lem nhem, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ gợi cảm quyến rũ như tối hôm qua, mái tóc dài bù xù cũng dựng đứng trên đầu.

Ghế hối hận có uy lực mạnh cỡ nào, chỉ có người đã từng ngồi mới biết, hơn nữa trong môi trường là một căn phòng đóng kín, có thể tưởng tượng ra được áp lực tâm lý mà người ngồi trong đây phải chịu đựng.

Mã Tịnh Tịnh không ngờ mình lại có thể xui xẻo như vậy, tối hôm qua bị kiểm sát viên tìm tới tận nơi thì thôi, anh đẹp trai bị cô ta đưa rượu lại còn là cảnh sát, trong một đêm mà cô ta đâm vào tận hai hang sói.

Gặp lại Dụ Ấu Tri, cô ta cũng chỉ có thể cười mấy tiếng mệt mỏi: “Không phải chứ, vẫn còn thẩm vấn nữa à? Mấy người hỏi không chán hả?”

Vừa nghe thấy giọng điệu này, lão Thẩm đã lập tức thấy khó chịu, nói với Dụ Ấu Tri: “Em xem cô ta có thái độ này này.”

Dụ Ấu Tri không nói gì, đi đến bên bàn thẩm vấn rồi ngồi xuống.

Không đợi cô nói chuyện, Mã Tịnh Tịnh đã lên tiếng trước: “Dù chị muốn hỏi tôi chuyện gì, tôi vẫn trả lời câu đó, tôi không rõ lắm. Chuyện bỏ thuốc tôi không biết rõ, tôi đi làm ở đó chỉ phụ trách bán rượu, đưa rượu cho người ta. Còn chuyện của Chu Vân Lương, tôi đúng là tình nhân của ông ta, ông ta ham muốn cơ thể của tôi, tôi cần tiền của ông ta, còn về việc tiền của ông ta được kiếm như thế nào, có sạch hay không, không liên quan tới tôi.”

“Vậy tôi sẽ nói từng chuyện với cô.” Dụ Ấu Tri không hề bị chọc giận bởi thái độ kiêu ngạo của cô ta, cất giọng bình tĩnh: “Nếu đêm qua người bị bỏ thuốc không phải là một cảnh sát mà là một học sinh không hiểu sự đời, vậy thì bản chất sự việc cô làm chính là đã phạm tội rồi, cô hiểu không?”

Mã Tịnh Tịnh cười: “Ai bảo bọn nó không ngoan ngoãn ở nhà nghe lời bố mẹ, cứ khăng khăng tới quán bar tự tìm đường chết chứ.”

Đây là lý luận người bị hại có tội điển hình, lão Thẩm đang ngồi nghe ở bên cạnh không nhịn nổi, lớn tiếng trách mắng: “Chính cô cũng mới mười chín tuổi, nếu đổi lại thành cô gặp phải chuyện như thế, cô chưa từng nghĩ bố mẹ cô sẽ suy sụp đến mức nào à?”

“Xin lỗi, tôi đã coi như họ chết hết rồi, không hiểu được.” Mã Tịnh Tịnh nói.

Lão Thẩm trừng mắt: “Cô!”

“Thầy, thầy bình tĩnh lại đã.” Dụ Ấu Tri khuyên giải: “Hay là thầy ra ngoài uống miếng nước đi ạ?”

Lão Thẩm biết mình lại bị cảm xúc chi phối nên thở dài thườn thượt.

Cho dù có bình tĩnh hơn nữa thì kiểm sát viên cũng khó đảm bảo mình sẽ không thất thố trong quá trình thẩm vấn, rõ ràng lão Thẩm hợp đọ sức với kẻ tình nghi có miệng lưỡi xảo quyệt hơn. Mã Tịnh Tịnh trạc tuổi con gái ông, thái độ của ông với cô bé này là tình cảm lấn át lý trí, vì thế khi đối mặt với những cô gái trẻ tuổi nổi loạn lại ngang ngạnh như Mã Tịnh Tịnh, ông không thể không thừa nhận, học trò có cách xử lý giỏi hơn mình.

Lão Thẩm tạm thời rời đi, nhưng Hạ Minh Sầm vẫn ở lại, nếu trong quá trình thẩm vấn Mã Tịnh Tịnh đột nhiên trở nên kích động thì anh phải phụ trách khống chế cô ta.

Dụ Ấu Tri không tiếp tục nói về chuyện hai vụ án mà hỏi: “Vì sao vừa nãy lại nói là coi như bố mẹ đã chết? Có phải họ đã làm gì khiến cô tổn thương không?”

Hiển nhiên Mã Tịnh Tịnh không dự đoán được cô sẽ hỏi từ góc độ này.

Vẻ mặt của Dụ Ấu Tri bình tĩnh thản nhiên, trên khuôn mặt trắng nõn điềm đạm để lộ ra hai chữ “kiên nhẫn”. Đối diện với gương mặt con gái dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, không hiểu sao Mã Tịnh Tịnh lại không nổi cáu được, cô ta mím môi, chậm rãi nói:

“Người nhà quê trọng nam khinh nữ, tôi còn chưa học xong cấp hai mà đã bắt tôi bỏ học lên thành phố làm việc kiếm tiền mua sữa bột cho em trai tôi.”

“Sau đó tôi bị một thằng bỏ thuốc mê rồi cưỡng hiếp, tôi dọa nó nếu nó cho tôi tiền thì tôi sẽ không báo công an. Nó cho tôi năm nghìn tệ, tôi không tiêu một xu một hào nào mà gửi hết cho bố mẹ tôi. Nhưng sau đó, làm công bình thường không thể kiếm được nhiều tiền, họ chê ít, bảo tôi lại đi tìm đàn ông ngủ cùng.”

“Sau đó tôi coi như họ đã chết.”

Dụ Ấu Tri hỏi tiếp: “Cho nên vì trải nghiệm đó của bản thân, cô mới làm như không thấy những người bị hại kia?”

Mã Tịnh Tịnh hít sâu, đột nhiên cúi đầu, mắng bằng giọng điệu hung ác: “Đáng đời bọn nó! Rõ ràng có điều kiện sống tốt như vậy nhưng lại không biết quý trọng, cả ngày không lo học cho tốt mà cứ đến quán bar chơi bời. Nếu tôi là bọn nó, có sách để đọc và có bố mẹ nuôi tôi, tôi chắc chắn sẽ nghe lời hơn bọn nó!”

Dụ Ấu Tri khẽ thở dài: “Cho dù người bị hại có lỗi hay không thì đó đều không phải là lý do để cô phạm tội.”

“Cùng lắm thì ngồi tù thôi, nên phán quyết tôi như thế nào thì cứ việc.” Mã Tịnh Tịnh lại nhớ tới cảnh tượng vừa nãy bị kiểm sát viên họ Thẩm kia răn dạy bằng giọng điệu của người làm cha, tâm trạng lại trở nên bực bội, dáng vẻ bất chấp tất cả: “Vì sao các người đều thích chỉ trích tôi bằng cái giọng như ở tít trên cao thế hả? Tôi nghe mà thấy rất khó chịu.”

“Hơn nữa, trông chị y hệt một cô gái ngoan ngoãn được sinh ra trong gia đình hạnh phúc, hoàn toàn không phải cùng một kiểu người với tôi, chưa từng trải qua chuyện của tôi thì đừng ở đây làm thánh mẫu cảm hóa tôi, rõ là giả tạo.”

Hạ Minh Sầm trông không hề vui, cong khớp tay gõ xuống bàn, tiếng gõ nặng nề thể hiện ý nhắc nhở: “Kẻ tình nghi kia, tôi cảnh cáo cô, bây giờ đang trong giai đoạn thẩm vấn, những lời cô nói đều sẽ được ghi chép vào trong hồ sơ, chú ý giọng điệu của cô.”

“Cô nghĩ sai rồi, tôi không có gia đình hạnh phúc, cũng không có bố mẹ.”

Dụ Ấu Tri đột nhiên nói một câu.

Hạ Minh Sầm bỗng quay đầu sang nhìn cô, song lại chỉ thấy cô cúi đầu, vừa ghi chép vừa bâng quơ nói: “Nhưng không phải là tôi coi như họ đã chết, mà là họ đã chết thật rồi.”

Hạ Minh Sầm ngồi ở bên cạnh cô quay đi nhìn sang chỗ khác với nét mặt phức tạp, cau chặt mày.

Mã Tịnh Tịnh kinh ngạc trợn tròn mắt, cô ta bỗng chốc á khẩu không nói năng được gì.

“Tôi không tỏ ra cao xa vời vợi với cô, cũng không răn dạy cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, sống không tốt không phải lỗi của cô, bị người ta bỏ rơi cũng không phải lỗi của cô, nhưng cô từ bỏ cuộc đời mình vì những chuyện đó thì mới là lỗi của cô.”

Mã Tịnh Tịnh cười khổ: “Bây giờ nói điều này còn có ích gì? Tôi đã phạm pháp rồi.”

“Chỉ cần cô cung cấp chứng cứ đủ mạnh, tòa án sẽ xem xét giảm hình phạt cho cô.” Dụ Ấu Tri nói: “Cô mới mười chín tuổi thôi.”

Mười chín tuổi.

Hầu hết mọi người ở tuổi mười chín còn chưa ra khỏi tháp ngà*.

*Tháp ngà: Ví với thế giới nhỏ bé của nhà văn, nghệ thuật gia khi thoát ly cuộc sống hiện thực.

Mã Tịnh Tịnh cúi đầu, đầu ngón tay bấu vào thành ghế, im lặng.

“Để cô ấy suy nghĩ một mình trong chốc lát đi.” Dụ Ấu Tri đứng dậy, hỏi thăm Hạ Minh Sầm: “Chúng ta ra ngoài uống hớp nước nhé?”

Hạ Minh Sầm “ừ” một tiếng, cũng đứng lên.

Thật ra Dụ Ấu Tri không khát, cũng không đi uống nước, mà là dựa vào mặt tường bên ngoài phòng thẩm vấn, hơi ngẩn ra một lúc.

Dẫu sao cô cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Mã Tịnh Tịnh, bởi vì thuở ấy cô cũng cảm thấy mình bị tất cả mọi người bỏ rơi, cô không chịu đi học, không chịu sống tử tế, dường như chỉ cần phá hủy cuộc đời mình là có thể trả thù sự bất công mà thế giới này dành cho mình.

Mã Tịnh Tịnh nói cô là một cô gái ngoan ngoãn, cô biết mình không phải.

Cô nhìn người không chuẩn, thật ra cậu chủ nhỏ ở bên cạnh mới là người mà cô nên ghen tị.

Khiến Dụ Ấu Tri ghen tị đến mức mới lần đầu tiên thấy anh cô đã cảm thấy anh là người cao xa không thể với tới, làm cô cảm nhận được từ tận đáy lòng rằng khoảng cách giữa mình và anh quá lớn.

Hiện giờ cậu chủ nhỏ đứng ngay bên cạnh cô, cô chỉ muốn tìm một chỗ để ở một mình.

Nhưng cô lại không biết rõ tòa nhà công an, không thể chạy lung tung.

Dụ Ấu Tri quay đầu sang nhìn anh.

Bàn tay vừa mới giơ lên của người đàn ông chợt khựng lại, đầu ngón tay co vào rồi nhanh chóng rút về, lại một lần nữa đút vào túi quần.

Dụ Ấu Tri không rảnh chú ý tới động tác nhỏ của anh, chỉ nói: “Hôm nay anh nhìn tôi rất nhiều lần.” Thấy anh nhướng mày vẻ khó hiểu, cô lại bình tĩnh nhắc lại lời anh nói buổi tối hôm đó: “Không phải anh đã nói là nếu lại liếc mắt nhìn tôi thêm một cái thì sẽ tự coi thường bản thân đấy sao?”

Hạ Minh Sầm ngẩn ra, cười lạnh nói: “Là ai cứ nhảy ra trước mắt tôi hết lần này đến lần khác?”

Dụ Ấu Tri cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích với anh: “Anh biết tôi đang điều tra vụ án có liên quan tới Mã Tịnh Tịnh mà, chỗ cô ta có chứng cứ rất quan trọng, khi nào lấy được những chứng cứ đó, phá được án, tôi sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.”

Bầu không khí im lặng mấy giây.

“Thế thì không còn gì tốt hơn được nữa.”

Khuôn mặt Hạ Minh Sầm không có biểu cảm gì, ý nghĩa của lời nói kẹp dao lạnh băng này không rõ ràng, không đoán nổi rốt cuộc là cảm thán cô đã trưởng thành hay là châm chọc cô đã trở nên máu lạnh.

“Con nhóc đáng thương vừa nhắc tới bố mẹ thì đã khóc đến nỗi thở không ra hơi, còn muốn người ta ôm ấp an ủi ngày xưa, không ngờ cũng có một ngày dùng trải nghiệm của bản thân để làm mánh khóe thẩm vấn khiến kẻ tình nghi đồng cảm. Kiểm sát viên Dụ, mánh khóe hay đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui