Cũng may Hạ Minh Lan có thể nhịn, bằng không hai anh em họ chắc chắn sẽ gà chó không yên.
Con trai mình cũng đã xem như không có gì, ông còn xen vào việc của người khác làm gì, Hạ Chương giả vờ không nghe thấy, che miệng khụ một tiếng, bày tỏ mình đã tới.
Hạ Minh Sầm ngước mắt lên, thấy là cha mình, thờ ơ nhướng mày.
"Hai đứa cố ý tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
Hạ Chương ngồi xuống, bưng chén sứ ở bên tay lên cúi đầu nhấp một ngụm nước ấm.
Hai người trẻ tuổi nhanh chóng khôi phục sắc mặt nghiêm túc, Hạ Minh Sầm thẳng thắn: "Vụ án xây cầu qua sông mười hai năm trước bắt đầu được điều tra lại, cha cũng biết chuyện này đúng chứ?"
Bàn tay cầm chiếc cốc khựng lại, vẻ mặt Hạ Chương cứng đờ.
Dụ Ấu Tri tiếp lời Hạ Minh Sầm, tiếp tục nói: "Chú Hạ, cháu không biết chú có cảm nhận được không, thực ra cháu vẫn luôn cho rằng chú có liên quan đến cái chết của cha cháu, bắt đầu từ khi cháu tìm được chiếc bật lửa kia ở nhà mình, không phải là của cha cháu, mà là của chú Hạ."
Thế nhưng lúc đó Dụ Ấu Tri không có gì cả, còn phải nương nhờ sự chăm sóc của Hạ Chương, đương nhiên cô không thể cầm chiếc bật lửa trực tiếp chạy đến trước mặt Hạ Chương chất vấn ông chuyện năm đó, còn chưa bước chân vào xã hội, không hiểu gì cả, cũng không thể hỏi được gì.
Thế là chỉ có thể thi lại đại học, chọn học luật, sau khi tốt nghiệp thì vào trong biên chế làm việc, đợi tích lũy đủ lượng kinh nghiệm nhất định rồi mới trở về thành phố Lư lần nữa.
Tuy đi từng bước từng bước rất chậm, nhưng ít nhất cuối cùng đã có thể giáp mặt chất vấn như ngày hôm nay, Dụ Ấu Tri cảm thấy rất tự tin khi đối mặt với Hạ Chương.
Hạ Chương đặt chén trà xuống, vẻ mặt nhàn nhạt.
"Nếu cháu đã dùng một chiếc bật lửa để nhận định rằng chú có liên quan đến cái chết của cha cháu, vậy vì sao không trực tiếp đem nó làm vật chứng giao cho nhóm giám sát."
Dụ Ấu Tri khẽ nhíu mày, không nói gì.
Hạ Minh Sầm lên tiếng: "Cha, lúc này đừng đánh đố, chúng con đều đã từng học lớp bằng chứng, hiện tại chứng cứ duy nhất có thể chứng minh chiếc bật lửa đó là của cha chỉ có chữ cái khắc trên nắp, thói quen khắc chữ và chữ cái đó lại không phải duy nhất, chỉ cần cha phủ định, chúng con sẽ hết cách."
"Hơn nữa trước đó con đã dùng chiếc bật lửa đó để thăm dò cha, nếu thật sự có thể làm vật chứng, lúc đó cha sẽ không vội phủ nhận."
Hạ Chương: "Vậy vì sao lúc đó con không nói thẳng với cha?"
"Bởi vì nhóm giám sát đã tới." Giọng điệu Dụ Ấu Tri bình tĩnh: "Lần này bọn họ được cử tới thành phố Lư, trình độ năng lực điều tra của bọn họ cháu nghĩ chú cũng biết. Định luật Locard có nói, bất cứ chuyện gì chỉ cần đã từng xảy ra, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, trên đời này không thể có chuyện gây án hoàn hảo được. Ngay cả gió còn để lại dấu vết, huống chi là người, cho dù chiếc bật lửa này không thể xem là vật chứng, thì nhất định chúng cháu sẽ tìm được chứng cứ khác để chứng minh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Ánh mắt cô kiên định, lời nói tràn đầy tự tin, Hạ Chương nhìn cô, đột nhiên bật cười.
"Cha cháu cũng từng nói giống như vậy, theo lý mà nói trên thế giới này không có vụ án nào là không phá được, chỉ có vấn đề thời gian thôi."
Nhưng giây sau, giọng điệu của ông thay đổi, cười khổ: "Nhưng đời này của cha cháu nào có nhiều thời gian để đi phá nhiều vụ án như vậy."
Dụ Ấu Tri nói đúng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đáng tiếc Dụ Liêm không đợi được đến ngày đó.
Thực sự thời gian sống của Dụ Liêm quá ngắn ngủi, ngắn đến mức không thể nhìn thấy ngày con gái ông cùng mặc chung đồng phục với ông.
"Thực ra lúc đó cha cháu không muốn cháu làm ngành này, ngành này quá vất vả, bận rộn lên thì sẽ không chăm sóc nổi cho bản thân cũng không chăm sóc nổi cho gia đình, ông ấy vẫn luôn cảm thấy bản thân nợ mẹ cháu và cháu quá nhiều."
Hạ Chương là người làm việc theo cảm tính, mà con trai ông- Hạ Minh Sầm thì lại lý trí hơn nhiều, anh nhẹ nhàng nói: "Cha, nếu tới lúc này cha vẫn còn muốn giấu giếm, vậy thì cha mới là người nợ chú Dụ rất nhiều."
Vẻ mặt Hạ Chương dao động, rũ mắt xuống, tự giễu: "Quả thực là cha nợ ông ấy quá nhiều."
Bắt đầu từ khi ông và Dụ Liêm cùng nhận vụ án xây cầu qua sông, sau đó một mình ông rút lui, mà Dụ Liêm vẫn kiên trì tới cùng.
Ngay từ đầu bọn họ đều cho rằng vụ án đó chẳng qua chỉ là một vụ án tham nhũng thông thường, nhà thầu tham ô công quỹ của chính phủ, chất lượng của vật liệu xây dựng cây cầu không kham nổi, dẫn tới mặt cầu bị nứt sập, gây nên cái chết của mười mấy công nhân.
Bọn họ đều không ngờ rằng đằng sau vụ sập cầu ấy, thế mà lại dính líu tới nhiều người như vậy.
Trong đó bao gồm cả người bạn lâu năm của Hạ Chương- Tịch Chí Thành.
Vụ án quá lớn, nhà thầu có người chống lưng, tìm quan hệ tìm tình nghĩa thậm chí thâm nhập vào các bộ ngành của công- kiểm- pháp, có người không chịu nổi cám dỗ mà gật đầu, có người kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Người trước thì như những vị đồng nghiệp cùng phòng trước đó, tới nay một đường thăng tiến, tiền đồ chói lọi.
Người sau thì giống như Dụ Liêm và Trần Anh, một người làm việc nhiều năm như vậy vẫn bị những bàn tay vô hình chèn ép sau lưng, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, còn một người đã vội vàng rời khỏi nhân thế.
Hạ Chương không muốn cùng một giuộc với người trước, lại chẳng thế đứng chung phe với người sau.
Ông là người ôn hòa, làm việc nhanh nhẹn, trong lòng có trách nhiệm của một kiểm sát viên, nhưng cũng cho rằng tình nghĩa và quan hệ là phần không thể thiếu trong con đường làm quan.
Nhà họ Hạ nhân tài đông đúc, ông cụ Hạ Chí Chính con cháu đầy đàn, Hạ Chương không phải hậu bối xuất chúng nhất ưu tú nhất của nhà họ Hạ, khi sức trẻ còn tràn đầy, ông không hề hài lòng với chức vị là một kiểm sát viên, nhưng cũng vì vậy, trong lựa chọn giữa sự nghiệp và bạn bè, ông không thể đưa ra sự thiên vị rõ ràng.
Ông hiểu rõ cái lợi cái hại của vụ án này, thế nên lựa chọn rút lui, mà cũng vì hiểu rõ cái lợi cái hại của vụ án này, nên cũng càng cố gắng khuyên can Dụ Liêm rút lui điều tra, đừng sa chân vào vũng nước đục này.
Nhưng Dụ Liêm lại là người tin tưởng tuyệt đối với tinh thần pháp trị, khi quan điểm của hai người hoàn toàn trái ngược, Dụ Liêm không miễn cưỡng Hạ Chương kiên trì cùng ông ấy.
Nhưng lúc đó Hạ Chương nhìn ra được sự thất vọng thoáng qua trong mắt ông ấy.
Chính là bởi vì không làm được như Dụ Liêm, thế nên Hạ Chương mới tán thưởng ông ấy, thậm chí về sau Dụ Liêm một mình khổ cực điều tra, thực ra Hạ Chương ở sau lưng cũng âm thầm giúp đỡ ông ấy rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bằng không chỉ dựa vào một mình Dụ Liêm, không thể nào dễ dàng điều tra ra được đường dây lợi ích của vụ án xây cầu qua sông.
Về sau Hạ Chương càng lâm vào hoài nghi, có phải bởi vì sự trợ giúp của bản thân, mới khiến Dụ Liêm bị bại lộ trước mặt những người kia.
Khoảng thời gian đó ông chứng kiến Dụ Liêm bị rất nhiều lá thư nặc danh tố cáo, hàng ngày chứng kiến sự kiệt quệ về tinh thần và thể xác ẩn sau bộ đồng phục sáng màu của ông ấy, chứng kiến ông ấy tự an ủi mình sau nhiều lần điều tra không thành công, rồi lại chuẩn bị lên đường.
Cuối cùng Dụ Liêm bị bộ phận giám sát bắt đi, Hạ Chương dựa vào quan hệ, mới có thể gặp được Dụ Liêm.
Ai có thể ngờ rằng kiểu nhờ vả quan hệ mà Dụ Liêm ghét nhất, lại khiến ông trong lúc bản thân bất lực nhất, gặp được bạn tốt của mình.
Hai người cách nhau một chiếc bàn thẩm vấn, Dụ Liêm không thể không bất đắc dĩ cười tự giễu.
Ông ấy bị nhốt ở đó đã mấy ngày, không có điều kiện thay quần áo, cũng không có điều kiện sửa sang bề ngoài, tóc tai rối mù, râu ria xồm xoàm, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, nào còn dáng vẻ của kiểm sát viên nghiêm nghị nhã nhặn lúc phá án ngày thường.
Trước nay ông ấy luôn giữ vững nguyên tắc, chống đỡ cho tới ngày hôm nay, cuối cùng khoảnh khắc đó đã hoàn toàn sụp đổ.
Có phải ông ấy thật sự quá cố chấp, không hiểu tình nghĩa, không biết xoay sở, chỉ biết một mực đi tới cuối con đường bản thân cho là chân tướng.
Nhưng mỗi lần nhớ tới mười mấy công nhân vô tội bỏ mạng, đằng sau bọn họ còn mười mấy gia đình, mười mấy đôi cha mẹ và vợ con, chắc hẳn họ đã đau khổ và bất lực biết bao khi biết tin người thân của mình đã qua đời vì vụ sập cầu, Dụ Liêm không thể không chống đối với những người trong đường dây lợi ích kia tới cùng.
Nhưng cuộc đấu tranh này lại tổn thương đến gia đình chính mình.
Ông ấy đã rất lâu rồi không được gặp vợ và con gái, vì bôn ba điều tra vụ án khắp nơi mà không thể quan tâm họ.
Tới giờ, thậm chí ông ấy còn chưa biết rằng gần đây vì chuyện ông ấy bị đưa đi điều tra mà vợ mình không được yên ổn ở đơn vị, phải chịu đựng những lời đồn vô căn cứ như thế nào, cũng không biết con gái lên cấp ba rồi cuộc sống có ổn không, làm bài vở có khóc nhọc không.
Dụ Liêm hỏi bạn tốt: "Có phải tôi làm sai rồi không?"
Làm chuyện tự cho là đúng, lại tổn thương đến người nhà mà ông quan tâm nhất, như vậy có phải cách làm sai rồi không?
Mà bạn tốt của ông ấy lại chẳng nói lên lời, không trả lời được một chữ.
Từ trước đến nay Hạ Chương không cảm thấy cách làm của Dụ Liêm là sai, thế nhưng hiện tại người nói chữ sai lại là Dụ Liêm.
Lúc sắp rời đi, Hạ Chương nói với ông ấy bản thân chắc chắn sẽ nghĩ cách, thế nhưng Dụ Liêm chỉ giao cho ông một phong thư mà bản thân mới viết lúc nãy, bởi vì không biết mình còn phải ở đây bao lâu mới có thể ra ngoài, thế nên nhờ ông giao cho vợ ông ấy- Phương Lâm Thúy.
Hạ Chương đồng ý, Dụ Liêm lại nói: "Lâu rồi không thay quần áo, nếu lần sau cậu tới, có thể giúp tôi mang mấy bộ quần áo và dao cạo râu tới không?"
Hạ Chương đều đồng ý hết.
"A Chương." Dụ Liêm gọi ông.
Sau nhiều ngày thẩm vấn căng thẳng, tinh thần căng chặt, người đàn ông xưa nay ăn nói thận trọng cuối cùng cũng nở nụ cười với bạn tốt, có mấy phần mệt mỏi xen lẫn mấy phần vui vẻ thanh thản, khẽ nói: "Cảm ơn cậu hôm nay tới thăm tôi."
Nhưng sau khi ông rời khỏi ban Giám sát không lâu, Dụ Liêm được tạm thời thả ra, lấy lí do về nhà tắm rửa thay quần áo, lái xe về nhà, sau đó ở trên cầu lớn, cả người cả xe lao thẳng xuống sông.
Nghe được tin tức Hạ Chương không thể tin nổi, đợi tới tận tang lễ của Dụ Liêm, khi thấy vợ và con ông ấy đứng trước quan tài không ngừng rơi nước mắt, rồi thấy khuôn mặt quen thuộc của bạn tốt trong bức ảnh đen trắng, ông mới bất giác tỉnh ngộ, người này thật sự đã chết rồi.
Ban đêm chong đèn chiến đấu cùng nhau phá án, chạy bên ngoài làm nhiệm vụ, nay một người trong đó đã ra đi, ký ức bắt đầu trở nên chua xót, từ nay về sau không còn được nhìn thấy người này, cũng không thể nghe thấy âm thanh của người này nữa rồi.
Tiếng cảm ơn đó của A Liêm, ai ngờ lại là câu nói cuối cùng của ông ấy nói với mình trong cuộc đời này.
Từ trước đến nay giữa đàn ông với nhau không cần phải nhiều lời, thế nhưng vào khoảnh khắc ấy, Hạ Chương vô cùng hối hận khi ấy không nói thêm vài câu với Dụ Liêm.
Không nói với Dụ Liêm rằng, bản thân may mắn biết bao khi có thể thành bạn của ông ấy.
Đây chính là tử biệt.
Hạ Chương vỡ òa trong đám tang, vùi đầu khóc lóc, sao ông có thể tha thứ cho sự rút lui lúc ban đầu của mình.
Nếu lúc đầu không lựa chọn chỉ lo thân mình, có lẽ vẫn có thể có người gánh vác với Dụ Liêm, có lẽ Dụ Liêm sẽ không chết.
Sau tang lễ không lâu, ông tới gặp vợ Dụ Liêm là Phương Lâm Thúy, đồng thời giao phong thư kia cho bà.
Phương Lâm Thúy mời ông chén trà, ông không uống ngụm nào, ngồi trên ghế sô pha, tay đỡ trán, mãi không nói lên lời.
Phương Lâm Thúy an ủi: "Không trách anh, chỉ trách bản thân anh ấy."
"Tôi thật sự không nghĩ ra vì sao anh ấy phải tự sát, cho dù không chứng minh được mình trong sạch mà phải ngồi tù mấy năm thì đã sao, chỉ cần người còn sống là được, ít nhất sống là còn chút hi vọng, chết rồi thì thật sự chẳng còn gì."
"Anh ấy cứ thế mà đi, tôi phải làm sao đây, con gái phải làm sao đây!" Nói đến đây, Phương Lâm Thúy bất lực nghẹn ngào, ôm mặt bật khóc: "Từ sau khi cha nó qua đời Tri Tri không đến trường nữa, nhưng làm sao tôi có thể nỡ lòng nào nặng lời với con bé, con bé không còn cha nữa rồi, lẽ nào tôi còn phải thúc ép con bé học hành vào những lúc như thế này sao?"
Đối với sự ra đi của chồng, dù không nỡ cũng vẫn phải trách móc.
Thế nhưng sau khi đọc bức thư Hạ Chương giao cho bà, đột nhiên Phương Lâm Thúy bình tĩnh lại, giao cho Hạ Chương một thứ.
"Trước khi Dụ Liêm bị ban Giám sát đưa đi, tôi nghe ngóng chỗ anh ấy rằng vụ án xây cầu qua sông có liên quan tới chủ tịch Cục tài chính chỗ chúng tôi, đây là thứ tôi dùng thẻ công tác của mình để điều tra."
Sắc mặt Phương Lâm Thúy tái nhợt, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn mang mấy phần kiên định của người làm mẹ: "Người đã chết rồi, có điều tra nữa cũng vô dụng, phần tài liệu này, cả bức thư này, phiền anh xử lý giúp tôi, hiện tại tôi chỉ muốn cùng Tri Tri sống qua những ngày tháng yên ổn, nuôi nấng con bé nên người."
Ngày đó sau khi Hạ Chương rời đi, Phương Lâm Thúy tự sát tại nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì sự hèn nhát và không hành động của mình, bạn tốt và vợ của bạn tốt lần lượt qua đời, hơn nữa đều xảy ra sau khi gặp mặt mình lần cuối, bị sự tự trách và hổ thẹn nhấn chìm, cảm xúc của Hạ Chương hoàn toàn sụp đổ, từ đó về sau không dám nhớ lại cảnh tượng đó nữa.
Hiện tại sự việc được nhắc tới lần nữa, Hạ Chương cúi đầu, chỉ nói một câu duy nhất: "Chú xin lỗi."
Dụ Ấu Tri cần một ít thời gian để tự tiếp thu.
"... Cháu đi vệ sinh một lát."
Chỉ lo thân mình thực ra không hề sai, nếu phải nói là sai, có lẽ cái sai chính là, chú Hạ và cha cô là bạn tốt.
Người bạn kề vai sát cánh lúc đầu càng lúc càng xa, dù cả đời không qua lại với nhau cũng được, ít nhất vẫn còn sống, nhưng lại cứ phải âm dương cách biệt, vậy làm sao có thể kêu người kia quên đi và buông bỏ.
Sau khi Dụ Ấu Tri tạm thời rời đi, Hạ Chương mới dần bình tĩnh lại từ trong hồi ức.
Phản ứng của Ấu Tri tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ông.
Ông chậm rãi nhìn về phía con trai mình.
Có vẻ như phần lớn nguyên nhân đều nằm ở con trai mình.
May mà tính cách nó không giống mình, ngược lại khá giống với Dụ Liêm, chỉ cần đã nhận định một người hay một việc nào đó là đúng, thì sẽ không có bất cứ sự do dự nào.
"Minh Sầm." Vẻ mặt Hạ Chương phức tạp nhìn con trai: "Chuyện của cha và chú Hạ... Con đừng học theo cha."
"Con sẽ không đâu."
Hạ Minh Sầm nhìn cha, bình tĩnh vững vàng nói: "Cho dù đây là đường chết, chỉ cần cô ấy muốn đi, con sẽ đi cùng cô ấy tới cùng."
-
Điều đáng mừng là, phần tài liệu Phương Lâm Thúy để lại và bức thư của Dụ Liêm, Hạ Chương không xử lý, mà vẫn luôn lưu giữ.
Sau khi thẳng thắn nói về chuyện năm đó, Hạ Chương giao chúng cho Dụ Ấu Tri.
Tài liệu là một số chứng cứ năm đó khi còn tại chức ở Cục tài chính, Tịch Chí Thành không làm tròn trách nhiệm, có những thứ này, đã đủ để triệu tập ông ta tới hỏi chuyện.
Nhưng so với ngày trước, lúc này Dụ Ấu Tri quan tâm tới bức thư của cha hơn.
Cô không xé mở bức thư trước mặt Hạ Chương, mà đợi sau khi rời đi, ngồi trong xe, kêu Hạ Minh Sầm tạm thời đừng lái xe, sau khi hít một hơi thật sâu thì mở bức thư ra.
Dụ Liêm xuất thân là một sinh viên nghèo, là niềm tự hào của quê hương bọn họ, mười mấy năm gian khổ học tập, hiển nhiên cũng luyện được một tay viết chữ đẹp.
Nét chữ bút máy mảnh mai mà có lực dường như muốn xuyên qua mặt giấy, giữ gìn mấy năm, nét mực vẫn không hề nhạt đi.
"Lâm Thúy,
Hứa hẹn với em sẽ nhanh chóng về nhà, kết quả lâu như vậy vẫn không thể trở về. Hiện tại ngày nào anh cũng ngồi trong căn phòng không có cửa sổ, bốn bức tường vuông vức, không có gió cũng không có mưa, nên em đừng lo lắng anh sẽ bị bệnh nhé.
Ngược lại là em và Tri Tri, gần đây thời tiết lạnh rồi, nhớ mặc nhiều quần áo, em thường xuyên bị cảm, bệnh vặt nhưng không được coi thường. Trước đây anh tăng ca về nhà muộn, nghe ở ngoài cửa Tri Tri đang hắt xì, không biết là cảm cúm hay viêm mũi, có thời gian rảnh em đưa con bé đi bệnh viện lấy số khám thử xem.
Người ở đây biết rất nhiều chuyện của anh, dùng người nhà làm đòn tâm lý, bọn họ hỏi anh lẽ nào không cảm thấy có lỗi với người nhà sao, tuy anh làm việc không thẹn với lương tâm, nhưng bọn họ hỏi anh như vậy, anh lại không thể phủ nhận.
Trước đây anh cảm thấy, nếu anh đã lựa chọn cái nghề kiểm sát viên này, vậy thì dù có hi sinh vì nó thì cuộc sống của anh vẫn có ý nghĩa.
Anh là sinh viên đại học đầu tiên của quê hương anh, lúc đó khi chọn chuyên ngành, cha anh không biết chuyện chuyên ngành là gì, anh nói với ông ấy, là lựa chọn bản thân sẽ làm công việc gì, ông ấy nói, phải làm công việc phục vụ nhân dân, không dễ dàng gì học hành nhiều năm như vậy, trong bụng toàn là mực tàu, nhất định phải báo đáp cho xã hội. Vậy là anh không hề do dự học luật.
Thế nên từ năm hai mươi ba tuổi khoác lên chiếc áo đồng phục, tới nay đã gần hai mươi năm, anh vẫn luôn kiên trì với tinh thần pháp trị, nhưng lại không so được với vài ly rượu của mấy người kia, nếu từ đầu anh nghe Hạ Chương, đi cùng cậu ấy tới vài bữa tiệc, quen biết thêm vài người, thì có phải sẽ không như ngày hôm nay, mạng của mười mấy công nhân kia, chỉ cần anh uống vài chén rượu, là có thể giải quyết vụ án, giúp bọn họ yên nghỉ?
Những ngày qua anh thường mơ thấy hai mẹ con em, có lần còn mơ thấy ngày em vừa sinh Tri Tri, anh ôm Tri Tri mới chào đời, kích động tới mức tay run rẩy, lần đầu tiên ý thức được, đứa trẻ nhỏ bé này là con gái của anh.
Lúc đó anh còn son sắt nghĩ rằng, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ bước chân nào trong hành trình trưởng thành của con bé, lần đầu tiên con bé học đi, lần đầu tiên học dùng đũa, đều phải là anh dạy con bé.
Nhưng anh không làm được, tới tận ngày hôm nay, vì công việc này, anh đã vắng mặt quá nhiều trong hành trình trưởng thành của con bé.
Không biết con bé có trách người cha này không quan tâm đến con bé không, nếu có, em nói với con bé rằng cha không phải cố ý, cha chỉ đang bảo vệ cho gia đình của rất nhiều người khác thôi.
Nếu chuyện lần này có thể trôi qua, anh sẽ bù đắp khoảng thời gian trước kia, ở bên con bé tới khi lên đại học tìm được bạn trai, tới khi nào con bé ghét bỏ người cha này quản nhiều chuyện thì thôi.
Trước đây Hạ Chương nói muốn làm thông gia với anh, anh từ chối rồi, không phải anh muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của Tri Tri, mà là bối cảnh nhà họ Hạ thật sự quá cao, anh không nỡ để Tri Tri gả qua đó thấp hơn bọn họ một bậc.
Bởi vì con bé là món quà mà người anh yêu nhất tặng cho anh, cũng là châu báu quý giá nhất nửa đời sau của anh.
Lúc học trung học con gái nói với anh rằng con muốn đi công viên giải trí, muốn cha đưa con đi chơi tàu lượn siêu tốc, hiện tại con bé đã lên lớp mười rồi, không biết có còn muốn chơi cái đó không, nếu vẫn còn, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, anh nhất định sẽ tuân thủ lời hứa.
Ký: Dụ Liêm."
Tất cả còn chưa kết thúc, nhưng cha đã không còn cơ hội tuân thủ lời hứa.
Dụ Ấu Tri nắm chặt bức thư khóc không thành tiếng.
Cô khóc tới mức toàn thân run rẩy, sau đó được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Hạ Minh Sầm không an ủi kêu cô đừng khóc, mà lặng lẽ dùng lồng ngực của mình tiếp nhận hết tất cả nước mắt của cô.
Dụ Ấu Tri dùng sức túm lấy quần áo của anh, nghẹn ngào nói: "Chắc chắn bọn họ không tự sát, chắc chắn không phải."
Cô khóc rất đáng thương, ngay cả giọng của Hạ Minh Sầm cũng trở nên nghẹn ngào.
"... Anh biết."