Vờ Ấu Trĩ

Nghe đàn em nói sau gáy của Dụ Ấu Tri bị thương, Mao Lực Uy có chút khinh thường, nghĩ thầm đúng là vẫn không nên đánh phụ nữ, đợi sau khi bản thân xử lý vết thương sau gáy xong, mới miễn cưỡng đi xem thử.

So với chút rách da của Mao Lực Uy, vết thương của Dụ Ấu Tri quả thực không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, vừa nãy còn nôn ra, không chỉ bị đập đầu, mà giống như mất đi nửa cái mạng, yếu đuối như một tấm kính trắng sắp vỡ.

Một cô gái mềm mại đáng yêu quả thực có thể khơi dậy tâm lý khác ở đàn ông, Mao Lực Uy chưa nói gì, ngược lại đàn em của ông ta đã do dự đề nghị: "Anh Uy, anh thấy chúng ta có cần đưa cô ta tới bệnh viện xem thử không..."

Mao Lực Uy cười nửa miệng liếc tên đàn em một cái.

"Một con đàn bà thôi, mày cần gì đau lòng?"

Tên đàn em không nói chuyện nữa.

Hạ Minh Sầm còn chưa cắn câu, đương nhiên Mao Lực Uy không muốn Dụ Ấu Tri chết dễ dàng như vậy, ông ta kêu đàn em tùy tiện tìm một phòng khám tư nhân trên trấn, đưa Dụ Ấu Tri qua đó xem thử.

Tịch Gia không yên tâm, một mực đòi đi theo.

Mao Lực Uy coi như không nghe thấy, cô ta lại cao giọng nói: "Này, ông có nghe thấy tôi nói không vậy?"

Lần này ông ta nghe thấy rồi, khởi động khớp cổ tay, đi tới, tát Tịch Gia kiêu ngạo hai cái.

"Mày này với ai? Thật sự cho rằng bản thân tới đây làm đại tiểu thư à?" Mao Lực Uy đổi chủ đề nhếch miệng cười tà ác: "Làm gái thì tao còn miễn cưỡng chấp nhận."

Vết bị ông ta đánh trên mặt còn chưa biến mất, chỗ bị sưng đỏ đau nhói, hiện tại vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, Tịch Gia trừng mắt nhìn ông ta, nhưng miệng không dám nói gì.

"Mày ở đây đợi đi, nếu cô ta dám nhân cơ hội đi khám bệnh mà chạy trốn, thì Tịch Chí Thành đợi chịu tang con gái đi."

Mao Lực Uy lại quay qua nói với Dụ Ấu Tri: "Nghe thấy không? Kiểm sát Dụ, khám bệnh thì khám bệnh, đừng dở trò với tao nhé."

-

Tên đàn em đưa Dụ Ấu Tri tới phòng khám tư nhân trên trấn.

Phòng khám này rất nhỏ, bác sĩ bình thường nhiều lắm cũng chỉ chữa cảm sốt, giấy phép hành nghề của cơ sở y tế treo trên tường ố vàng bụi bặm, không biết đã hết hạn bao lâu.

Tên đàn em nói ở nhà cãi nhau với vợ, vợ không cẩn thận ngã đập đầu xuống đất.

Bác sĩ vừa nhìn áo khoác ngoài bẩn thỉu của cô gái, đầu tóc cũng rối bù, khuôn mặt vốn trắng trẻo phủ đầy bụi liền biết ngay cô gái này chắc chắn không chỉ đơn giản là ngã.

Tám chín phần do người đàn ông này bạo lực gia đình đánh vợ.

Thấy người đàn ông trông chẳng ra sao, nhưng vợ thì rất xinh, rõ ràng nhếch nhác nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp của cô.

Dìu người lên giường bệnh, bác sĩ cẩn thận vén tóc cô gái ra xem xét vết thương, chỗ chảy máu đã đông cứng lại.

Kiểm tra ý thức của cô, đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, bác sĩ nhíu mày, đưa ra kết luận.

"Vết thương khá nặng, chỗ tôi không chữa được, mau đưa cô ấy tới bệnh viện chụp CT đi, có lẽ là xuất huyết nội sọ, phải làm phẫu thuật."

Đương nhiên không thể để Dụ Ấu Tri làm phẫu thuật, tên đàn em hỏi vấn đề trọng điểm: "Cô ấy sẽ không chết chứ?"

Bác sĩ liếc xéo anh ta một cái, tức giận nói: "Cậu xuống tay nặng hơn xíu nữa, nói không chừng đã chết rồi."

Tên đàn ông này chỉ sợ có án mạng, bác sĩ dùng chân vẫn có thể nghĩ ra tên này vừa nghe người ta không chết, về nhà sẽ ngựa quen đường cũ mà thôi, thế là đơn giản xử lý vết thương cho cô gái trước, băng bó rồi chủ động chườm lạnh cho cô.

Người đàn ông không có kiên nhẫn, hỏi lúc nào mới xong, bác sĩ không vừa mắt anh ta, cố ý nói phải rất lâu, hay cậu đi trước, đợi xong rồi thì quay lại đón người.

Đương nhiên người đàn ông không thể đi trước, nếu anh ta đi rồi, cô gái chạy mất thì làm thế nào, tới lúc đó làm sao ăn nói với anh Uy?

Thực sự quá nhàm chán, anh ta móc thuốc ra chuẩn bị hút.

Bác sĩ ngăn lại: "Phòng khám không cho phép hút thuốc."

Cảm thấy bác sĩ nhiều chuyện, nếu đổi là lúc bình thường đã ra tay từ lâu, nhưng chuyện anh Uy giao phó không thể làm hỏng, tạm thời chỉ có thể nhịn, nhìn cô gái trên giường lúc này không có dấu hiệu tỉnh lại, ra ngoài hút điếu thuốc cho đã nghiền cũng chỉ mất hai phút, không chậm trễ gì.

Thuyết phục bản thân như vậy, tên đàn em đi ra ngoài.

Thế nhưng anh ta vừa ra ngoài, Dụ Ấu Tri ở trên giường cũng mở mắt.

Bác sĩ thấy cô tỉnh lại, hỏi cô cảm thấy đỡ hơn chưa.

Đầu còn chút mơ màng, cảm giác buồn nôn vẫn chưa hết, nhưng được băng bó và chườm lạnh, ý thức cơ thể đã tỉnh táo lại, tay chân cũng có thể cử động.

Bác sĩ thở dài: "Cô gái à, nghe tôi khuyên một câu. Đàn ông đánh vợ thật sự không đáng giữ, hôm nay cô vẫn còn may, không xảy ra chuyện lớn, có thể do cậu ta xuống tay còn nhẹ, vậy ngày mai thì sao? Mau nhân lúc còn sớm mà li hôn đi."

Nghe lời khuyên của bác sĩ, Dụ Ấu Tri mím môi.

Thực ra cô có thể hoàn toàn nhân lúc này nói rõ tình hình của mình rồi cầu cứu, nhưng hút thuốc không đến mấy phút, người ngoài cửa chẳng mấy chốc sẽ quay lại, hơn nữa cô không xác định bác sĩ có thể tiếp nhận sự thật này trong khoảng thời gian ngắn hay không.

Mà lúc này phòng khám còn bệnh nhân khác, một khi bị đàn em của Mao Lực Uy phát hiện giở trò, không chỉ không cứu được bản thân, còn liên lụy tới các bệnh nhân khác.

Cân nhắc chốc lát, Dụ Ấu Tri không trực tiếp nói rõ, mà nhỏ giọng nói: "Bác sĩ, người đàn ông đó chắc chắn sẽ không đưa tôi đi bệnh viện chụp X-quang, ông có thể giúp tôi, đừng nói cho người đàn ông kia, đưa tôi đi bệnh viện được không?"

Bác sĩ không đồng ý ngay.

Nhưng trông cô thực sự quá yếu ớt, nét mặt dịu dàng thanh tú đầy u sầu, khiến người ta khó có thể không quan tâm cô.

Bác sĩ nói: "Được, tôi đưa cô đi bệnh viện."

Dụ Ấu Tri lắc đầu, cầu xin nói: "Tôi muốn về nhà trước, có được không?"

-

Chữa thương xong, tên đàn em đưa Dụ Ấu Tri về, báo cáo với Mao Lực Uy, nói vết thương trên đầu có chút nghiêm trọng, cộng thêm tối qua bị tiêm thuốc an thần, nên cơ thể khá yếu ớt, nhưng không chết được.

Nếu đã không chết thì không cần phải nhọc lòng, Mao Lực Uy hỏi: "Không để cô ta rời khỏi tầm mắt đấy chứ? Đừng coi thường người ta là một kiểm sát viên, cảnh sát điều tra vụ án thì cô ta cũng vậy, đều rất khôn khéo."

Tên thuộc hạ đã lơ là hai phút để hút điếu thuốc: "... Không ạ."

"Ừ, tên họ Hạ kia sắp tới rồi, đến lúc đó tụi mày giúp tao một việc cuối cùng." Mao Lực Uy nói: "Đợi giúp cái cuối cùng đó xong, chắc chắn không thể ngây người ở chỗ này nữa."

Sau đó móc một tấm thẻ ngân hàng đưa cho đàn em.

Tên đàn em mờ mịt, hỏi: "Anh Uy cái này là?"

"Mật mã là ngày tao ra tù, tới lúc đó mày chia phần cho mấy anh em đi."

Lúc này tên đàn em mới sáng tỏ, thì ra anh Uy kêu thằng cảnh sát tới đây, không phải bởi vì có cách đối phó, mà là muốn cá chết lưới rách.

"Không được, hay là cùng nhau đi đi, làm gì có đạo lý để anh Uy lại một mình?" Tên đàn em trực tiếp ném thẻ ngân hàng đi, giọng điệu kiên định: "Một đám anh em không dễ gì mới đợi được anh ra tù, còn đợi anh đưa chúng em tiếp tục đi làm việc lớn, sao có thể nói giải tán là giải tán, không phải chỉ cảnh sát thôi sao, chúng ta có chống lưng, sợ gì?"

Mao Lực Uy châm biếm: "Bản thân Tịch Chí Thành chưa lo xong, còn chống lưng cho chúng ta? Mày nghĩ gì thế?"

"Thành phố Lư này lại không chỉ mỗi mình ông ta làm quan, tới lúc đó nhét tiền vào túi bọn chúng một cái, được mấy người chống lại loại cám dỗ này? Có tiền mà không cần mới là ngu."

Tên đàn em lại nói: "Anh Uy, bỏ qua những thứ khác không nói, ngay cả thị trưởng tiếp theo ván đã đóng thuyền như Tịch Chí Thành cũng là phe chúng ta, chúng ta không thể đi ngang ở thành phố Lư này, thì còn ai có thể đi ngang? Cua hả? Họ Tịch ngã rồi, thì sẽ có người khác lên thay, đến lúc đó chúng ta lại đi giao thiệp không phải là được rồi sao?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mao Lực Uy bật cười, lắc đầu.

"Hiện tại không giống trước kia nữa, khi tao vừa ra ngoài lăn lộn, làm một thằng côn đồ sung sướng biết bao, cùng anh em đi đòi nợ thu tiền bảo kê, ngay cả cảnh sát cũng phải né tao mà đi. Bây giờ thì sao, một đống quan to đè chết người, Tịch Chí Thành là cái thá gì, bên trên muốn xử chúng ta, ai có thể ngăn cản? Tay tao có dày đi chăng nữa, có thể bẻ gãy được cái đùi dày của chính quyền Trung Ương sao? Bọn chúng muốn dọn dẹp băng đảng trừ bỏ cái ác, thứ bọn chúng muốn dọn chính là chúng ta."

Nhóm giám sát tới đây, đủ chứng minh rằng lần này bên trên quyết tâm muốn diệt tận gốc chúng ta.

Tên đàn em nghe vậy, rơi vào trầm mặc.

Mao Lực Uy phất tay: "Được rồi, đi đi, thay tao chiếu cố mấy anh em một chút."

"Vậy anh Uy, anh..."

Mao Lực Uy cười lạnh một tiếng.

"Chuyện của tao và tên họ Hạ kia còn chưa xong, tao đi cái gì? Khoảng thời gian hai năm, dù sao tao vẫn phải tìm nó đòi công bằng chứ?"

-

"Thật sự sẽ có người đến đón chúng ta sao?"

"Ừ."

Không lâu sau khi bị tên đàn em ném trở lại nhà xưởng, Dụ Ấu Tri vừa nói với Tịch Gia về kế hoạch tiếp theo, vừa dùng con dao nhỏ mà bác sĩ lén đưa cho cô cắt dây trói trên tay trên chân ra, sau đó lại cởi trói cho Tịch Gia.

Trước đó Tịch Gia còn oán giận, bị trói cùng Dụ Ấu Tri ở đây, tới lúc Hạ Minh Sầm tới cứu người, lỡ như tên họ Mao kia đột nhiên nghĩ ra chiêu máu chó, hỏi Hạ Minh Sầm chọn ai giữa hai cô gái thì sao?

Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết Hạ Minh Sầm chắc chắn sẽ cứu Dụ Ấu Tri, còn cô ta chỉ có thể làm bia đỡ đạn.

Ai ngờ quanh co khúc khuỷu, căn bản không cần Hạ Minh Sầm, bọn họ đã có thể tự thoát ra rồi.

Nghe được đáp án chắc chắn của Dụ Ấu Tri, hai mắt Tịch Gia phát sáng.

"Tới lúc đó chúng ta sẽ chạy theo hướng khác nhau." Dụ Ấu Tri nói: "Bọn chúng chắc chắn sẽ đoán được vừa nãy khi tôi lên bệnh viện trên trấn đã giở trò, hơn nữa người Mao Lực Uy muốn trả thù nhất là Hạ Minh Sầm, thế nên bọn chúng nhất định sẽ đuổi theo tôi trước, hai chúng ta đổi quần áo, tới lúc đó cô chạy nhanh một chút, như vậy tôi có thể thuận lợi hội họp với người tới đón chúng ta, sau đó sẽ kéo cô lên xe."

Kế hoạch nghe có vẻ rất hoàn hảo, nhưng Tịch Gia vừa nghe cô muốn lấy mình làm vật che chắn, bản năng có chút nao núng và phản kháng.

"Vậy nếu chúng ta chia nhau chạy, bọn họ cũng chia nhau đuổi thì sao?"

"Vậy thì phải xem ai chạy nhanh hơn." Dụ Ấu Tri thản nhiên nói: "Nếu cô chạy chậm thì không trách tôi được đâu nhé."

Lời này thật sự nghe như bo bo giữ mình.

Tuy không sai, nhưng trong lòng Tịch Gia không thoải mái, nhớ tới lúc nãy khi Dụ Ấu Tri bị thương, cô ta còn thật sự lo lắng cho cô.

Hiện tại Dụ Ấu Tri thì hay rồi, không những không cảm kích mình, thái độ vẫn lạnh nhạt như trước, lại trở thành bông hoa trắng giả dối khiến người ta chán ghét.

Tịch Gia không sợ bị vạch trần, cơ hội chạy thoát thân, ai mà không ưu tiên bản thân trước, cô ta cũng không phải ngoại lệ.

"Này Dụ Ấu Tri, cô là kiểm sát viên đó, nghĩa vụ của cô không phải là bảo vệ tôi sao? Lấy tôi làm vật yểm trợ, vậy cô mặc đồng phục này làm gì?"

"Tôi không bảo vệ tình địch." Dụ Ấu Tri nói.

Tịch Gia trợn mắt, có chút tức giận hổn hển nói: "Dụ Ấu Tri! Khi cô bị ấn trên đất, tôi đâu có quan tâm cô có phải tình địch của tôi không!"

"Cô là cô, tôi là tôi." Dụ Ấu Tri cởi quần áo, cởi băng gạc quấn đầu ra, lại thúc giục cô ta: "Mau thay đi."

Tịch Gia không động đậy: "Tôi không thay, dựa vào cái gì tôi phải yểm trợ cho cô?"

Dụ Ấu Tri: "Cô không đổi quần áo với tôi, thì ngay cả cơ hội này cũng không có, cô cân nhắc cho rõ đi."

"..."

Vào thời khắc quan trọng không phải nữ chính nên xả thân vì người khác sao? Tại sao nữ chính của Hạ Minh Sầm lại ích kỷ như vậy.

So sánh thì nữ phụ ác độc như cô ta mới thật sự là tấm lòng thánh mẫu, vừa nãy còn lo lắng cho nữ chính lòng dạ thâm độc này làm gì.

Bởi vì cô ta chậm chạp không thay quần áo, Dụ Ấu Tri đã cởi quần áo của mình ra đứng chờ trong vô vọng, cuối cùng còn hắt hơi mấy cái.

Tịch Gia nhìn dáng vẻ mũi hồng hồng của cô, thở dài, vẫn đổi quần áo với cô.

Đổi quần áo xong, Dụ Ấu Tri móc từ trong túi mình chiếc khẩu trang và băng gạc ra, để che mặt cho Tịch Gia.

Rõ ràng không bị thương nhưng vẫn bị ép phải quấn băng gạc, có điều như vậy cũng tốt, người khác càng khó phân biệt cô ta và Dụ Ấu Tri rốt cuộc là ai với ai.

"Đừng để người khác nhìn ra chúng ta đổi quần áo cho nhau." Dụ Ấu Tri nói: "Tới khi bọn họ đuổi được một nửa mà phát hiện đuổi nhầm thì tôi và cô xong đời, tôi mà bị bắt chắc chắn cũng phải kéo cô làm đệm lưng."

Dụ Ấu Tri cái con người này, luôn có thể dùng vẻ mặt vô tội nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.

"Cô vẫn nên tự lo cho chính mình đi." Tịch Gia không chịu yếu thế châm chọc, "Mời từ bệnh viện về, cô chạy nổi không?"

Dụ Ấu Tri vẫn là dáng vẻ dầu muối không ăn, không hề bị cô ta ảnh hưởng, giọng điệu còn có chút tự tin: "Dù sao chắc chắn chạy nhanh hơn cô."

Tịch Gia tức tới mức ngứa răng.

Cô ta và Dụ Ấu Tri, quả nhiên mãi mãi không thể chung sống hòa bình. Cái gì mà tình bạn cách mạng nảy sinh dưới tình cảnh tuyệt vọng, đều là nói xạo.

Tịch Gia trợn mắt nhìn cô, không phục nói: "Thật sự không biết con người cô ích kỷ như vậy, rốt cuộc Minh Sầm thích cô ở điểm nào."

Nhắc tới Hạ Minh Sầm, lúc này cuối cùng Dụ Ấu Tri cũng nở một nụ cười nhạt.

Nụ cười khiến khuôn mặt vốn nhợt nhạt không chút huyết sắc của cô trở nên sống động hơn, nhưng những gì cô nói lại khiến Tịch Gia nôn ra ba lít máu.

Dụ Ấu Tri nghiêng đầu về phía cô ta, có chút đắc ý: "Dù sao tôi có ích kỷ đi chăng nữa, Minh Sầm cũng không thích cô."

Tịch Gia tức giận: "Dụ Ấu Tri!"

Thế nhưng cuộc cãi vã vừa bắt đầu, cánh cửa cuốn đóng chặt chợt bị kéo ra, tức khắc hai người đình chiến, thần kinh đồng thời trở nên căng thẳng.

Là tên đàn em lúc nãy vừa đưa Dụ Ấu Tri tới phòng khám.

"Ra đây, bác sĩ tới rồi, nói vừa nãy quên khử trùng vết thương cho cô, nếu không khử trùng có khả năng sẽ nhiễm trùng, tới lúc đó bị uốn ván thì không hay, phải đưa cô tới đó tiêm một mũi."

Nhà xưởng này cách thị trấn không xa, bên cạnh còn có một căn nhà, Mao Lực Uy và mấy tên đàn em đều ở đó, bác sĩ là người bản địa, Dụ Ấu Tri miêu tả đại khái cho ông một chút, ông ấy đã biết ở đâu, hiển nhiên cũng thuận lợi tìm tới.

Người tên đàn em gọi là Dụ Ấu Tri, nên Tịch Gia không động đậy, thế nhưng Dụ Ấu Tri đột nhiên từ đằng sau đẩy cô ta một cái.

Tịch Gia đột nhiên hoàn hồn.

Đúng rồi, hiện tại cô ta đang mặc quần áo của Dụ Ấu Tri, thế nên cô ta là "Dụ Ấu Tri".

Do dự hai giây, Tịch Gia đi về phía cửa.

Cô ta cao hơn Dụ Ấu Tri một chút, vì sợ bị người ta nhận ra, Tịch Gia hơi cúi đầu khom lưng, may mà tên đàn em không phát hiện.

Tịch Gia ngồi lên xe của bác sĩ.

Cô nhanh chóng hạ cửa sổ xuống nhìn ra bên ngoài, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn mặc quần áo đứng đó, không hề cử động chứ đừng nói đến việc chạy trốn.

Dường như Tịch Gia nhìn thấy cô đang dùng khẩu hình miệng nói với cô ta.

... Nếu không phải mặc bộ đồng phục này, chắc chắn tôi sẽ tự mình trốn trước, còn lâu mới quay lại cứu cô.

Tịch Gia không hiểu nhìn cô.

Dụ Ấu Tri chỉ mỉm cười với cô ta.

Không phải nói bác sĩ sẽ tiếp ứng cho bọn họ ở chỗ nào đó sao? Sau đó bọn họ chia nhau chạy đến nơi tiếp ứng?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sao lại lên xe thuận lợi như vậy? Hơn nữa còn ngay dưới mí mắt đàn em của Mao Lực Uy.

Vì sao cô đứng đó? Vì sao cô không lên xe?

Đương nhiên tên đàn em cũng phải đi cùng tới phòng khám một chuyến, nhưng một chân anh ta còn chưa đạp lên xe, Dụ Ấu Tri đột nhiên chạy lên trước, túm người lại, bác sĩ ngồi ghế lái cũng lập tức đạp chân ga, cửa chưa kịp đóng xe đã lao đi như tên bắn.

Một cảm giác bị đẩy rất lớn ập vào lưng, Tịch Gia bám chặt vào ghế không thể cử động.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí cô ta còn chưa kịp hiểu, vì sao mọi chuyện hoàn toàn không giống với kế hoạch Dụ Ấu Tri nói với cô ta.

Lúc này bác sĩ mới mở miệng: "Cô gái à, cô không phải người bình thường đúng chứ, vết thương trên đầu không phải bị chồng bạo hành đúng không, lúc tôi xử lý vết thương cho cô đã thấy đồng phục cô mặc bên trong, còn đeo cả huy hiệu nữa."

Xe đang men theo đường dốc xuống núi, theo lời mô tả của bác sĩ, Tịch Gia nhìn ra ngoài cửa sổ xe con đường đã không còn bị nước biển bao quanh nữa, mà là con đường núi có vẻ hơi hoang vắng, bất giác mới biết bản thân bị Dụ Ấu Tri lừa.

Cô ta bị bông hoa trắng lòng dạ đen tối kia lừa rồi.

Đáng lẽ bản thân phải tức giận, thế nhưng không biết làm sao, mũi bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà rơi.

Sở dĩ Dụ Ấu Tri giả vờ ích kỷ trước mặt cô ta, là vì có thể khiến cô ta chạy trốn mà không áy náy.

Rõ ràng kêu cô ta chạy nhanh hơn chút, bản thân lại đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Kêu cô ta đổi quần áo, không phải là muốn để Tịch Gia làm yểm trợ, mà là vì có thể để Tịch Gia trốn khỏi đây thay cô.

Căn bản không có cách nào để hai người trốn cùng lúc, cho dù bọn họ có cơ hội cùng chạy trốn, trên con đường núi gập ghềnh mà xa lạ này, bọn họ căn bản không chạy khỏi mấy người đàn ông kia nổi.

Cho dù bọn họ có cùng trốn lên xe, nhưng Mao Lực Uy cũng có xe, ông ta có thể đuổi theo.

Thế nhưng đằng sau không có xe nào đuổi theo, tạm thời Tịch Gia an toàn, bởi vì Dụ Ấu Tri vẫn ở đó.

Mao Lực Uy không thể cùng lúc thả hai người, ông ta phải nhốt một người lại để uy hiếp người kia không trốn thoát.

Thế nên rõ ràng Dụ Ấu Tri có cơ hội chạy trốn khi đi bệnh viện, nhưng cô ta thì không.

Tịch Gia sờ bộ đồng phục trên người mình, lại lấy huy hiệu kiểm sát kia xuống.

Nếu không phải bộ đồng phục này, chiếc huy hiệu này, thì Dụ Ấu Tri có thật sự bỏ cô ta lại mà chạy trốn, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Ở bất cứ tình huống nào, tính mạng bản thân đều lớn hơn hết thảy.

Nhưng Dụ Ấu Tri không làm vậy, không phải cô đang cứu tình địch, mà cô đang cứu một công dân.

Nếu đã khoác lên người bộ đồng phục này, đeo lên chiếc huy hiệu này, Dụ Ấu Tri sẽ đưa ra lựa chọn giữa bản thân mình và người khác.

Tịch Gia để tay lên ngực tự hỏi, cô ta không làm được.

Gỡ huy hiệu xuống, cô ta nắm chặt trân trọng nó trong tay.

-

Tới đồn cảnh sát trên trấn, từ trước đến nay Tịch Gia chưa hề cảm giác đồn cảnh sát lại khiến người ta an tâm như ở nhà đến như vậy.

Tuy bác sĩ có chút kinh ngạc vì bản thân cứu nhầm người, nhưng công lao thì vẫn ở đó, thế nên cứu ai cũng như nhau.

Khi Hạ Minh Sầm đến, Tịch Gia đang cãi nhau với cảnh sát trong đồn, cô ta mãnh liệt yêu cầu bọn họ mau cử người lên núi cứu người.

Hạ Minh Sầm nhìn người mặc bộ đồng phục quen thuộc trước mắt, ánh mắt suýt chút thì nhận nhầm.

Thế nhưng đợi khi nhìn rõ là ai, khi Tịch Gia đang thở phào nhẹ nhõm, anh gằn giọng hỏi: "Cô ấy đâu?"

Tịch Gia quay mặt qua, nhìn thấy anh thì sửng sốt.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta như tìm được lối thoát, nắm lấy vai Hạ Minh Sầm, cúi đầu không ngừng khóc: "Minh Sầm, đi cứu Dụ Ấu Tri... Đi cứu cô ấy..."

Lời nói của cô ta khiến trái tim của người đàn ông rơi xuống vực thẳm lạnh lẽo, anh lao ra khỏi cửa mà không kịp nói gì.

Nhìn dáng vẻ anh vội đi cứu người kia tới mức đầu cũng không thèm quay lại, trong lòng Tịch Gia đã hoàn toàn rút ra được thứ gì đó, tuy có chút đau đớn, thế nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

... Cô ta buộc phải thừa nhận, bất kể là đối với Hạ Minh Sầm hay đối với bản thân, vai nữ chính này chỉ có thể là Dụ Ấu Tri.

Không lâu sau, một trong những chiếc xe cảnh sát đi theo Hạ Minh Sầm đón cô ta đi, chẳng mấy chốc đã sắp xếp đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra.

Nhân lúc kiểm tra, Tịch Gia tránh được cảnh sát đi cùng, tùy tiện mượn điện thoại di động, sau đó lén gọi điện thoại cho cha.

Giọng nói lo lắng của Tịch Chí Thành vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, thế nhưng Tịch Gia sống sót sau tai nạn lại không có tâm trạng đáp lại sự quan tâm này.

"Cha." Tịch Gia khẽ nói: "Cha tự thú đi, có được không?"

Giọng Tịch Chí Thành nghẹn lại, đè thấp giọng: "... Gia Gia, con nói gì cơ, cha tự thú cái gì."

Tịch Gia hỏi: "Người đàn ông đến nhà chúng ta ngày hôm đó vẫn chưa đủ chứng minh sao?"

Tịch Chí Thành không nói gì, đợi khi ông ta mở miệng, ngôn từ không như Tịch Gia nghĩ.

"Gia Gia, từ nhỏ đến lớn, cha đã khiến con chịu uất ức bao giờ chưa? Đồ con ăn đồ con mặc, cái nào không phải là tốt nhất?"

Tịch Chí Thành than vãn một tiếng, giọng điệu mất mác, mang theo chút trách mắng: "Không những không biết ơn, mà còn ở đây nói sảng."

Ánh mắt Tịch Gia cũng trở nên mất mát.

Cô ta muốn nói, nhưng những thứ như tiền cha cho con, có bao nhiêu là cha thật sự tự kiếm được, có bao nhiêu là cha không nên kiếm được?

Nếu là vế sau, cô ta thật sự nhận không nổi.

Cơ hội cuối cùng cứ như vậy bị sợ cố chấp của cha lãng phí, Tịch Gia ngửa đầu khóc nức nở, cuối cùng vẫn bấm dãy số vốn được lưu sẵn trong máy, lại vì tư lợi nên vẫn luôn không dám gọi đi.

Tịch Gia im lặng rất lâu, dưới sự thúc giục kiên nhẫn từ phía bên kia, cô đưa tay lau nước mắt, nức nở nói.

"... Xin chào, đây có phải là... Ủy ban Kiểm tra Giám sát Kỷ luật phải không?"

"Tôi muốn báo án."

-

"Anh Uy, người tới rồi."

Lúc này tay Mao Lực Uy đang bóp chiếc cổ yếu ớt của Dụ Ấu Tri, mãi khi tên đàn em nói rằng người ông ta đợi đã tới, ông ta mới thuận tay ném người trước mặt ra, đứng dậy thản nhiên lau tay.

Dụ Ấu Tri ngã trên đất, ôm cổ mình ho khan dữ dội, tham lam hít thở không khí.

Cô chọc giận Mao Lực Uy, thả con gái Tịch Chí Thành trước mặt đàn em của ông ta, khiến ông ta mất một người có thể dùng để uy hiếp.

Đương nhiên Mao Lực Uy phải trừng phạt cô.

Những vết bàn tay nhìn thấy mà ghê người trên mặt, vết đen tím nơi khóe miệng, cả dấu vết bóp cổ, đều là trừng phạt Mao Lực Uy dành cho cô.

Vết cũ chưa lành lại thêm vết mới, rõ ràng vết thương của cô đều do một tay người đàn ông này tạo thành, thế nhưng hiện tại ông ta lại giả mù sa mưa dùng đầu ngón tay vuốt qua má cô.

Dáng vẻ này thật sự giống một con búp bê sứ xinh đẹp mà rách nát.

Mao Lực Uy thở dài, lo lắng nói: "Mày nói xem đợi lát nữa bạn trai mày mà thấy mày bị tao biến thành nông nỗi này, nó sẽ đau lòng biết bao! Haiz, biết vì sao tao phải trói mày ở đây, lại kêu bạn trai mày tới điểm hẹn một mình không?"

Không có câu trả lời, Mao Lực Uy cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười, lại hỏi cô: "Không hứng thú à? Vậy tao đổi câu hỏi khác, mày có muốn biết cha mẹ mày rốt cuộc chết thế nào không?"

Dụ Ấu Tri giật mình, khóe mắt cụp xuống cuối cùng cũng nhấc lên, cô nhếch môi, nhưng vết thương bị rách lại khiến cô đau đớn không nói nên lời.

"Mày sẽ biết ngay thôi."

- ---------

Lời tác giả:

Cuối cùng chương sau cũng có thể gặp nhau rồi hu hu hu, hint cuối cùng sắp được hé lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui