Chap 11:
Tuy nói rằng không quan tâm đến cô nữa nhưng hắn vẫn tìm đến cửa hàng cô làm, đứng từ xa nhìn cô bận rộn… Sau hôm nay, hắn sẽ rời xa cô mãi mãi. Hi vọng cô sẽ sống hạnh phúc…
Hắn quay người bước đi, sau khi kí hợp đồng hắn sẽ trở về nhà. Đơn li hôn ấy đã đến lúc phải kí rồi.
Công t y ở new york.
Ryan đang chuẩn bị mọi thứ để hợp tác với tập đoàn ONE.B phía Việt Nam. Điều kiện bên ấy rất tốt nên bản hợp đồng này nhất định phải kí. Nhưng điều làm anh bất ngờ nhất là người anh đang muốn hợp tác là ba ruột của bé Bin.
- Xin chào! – Hắn chào người đàn ông trước mặt.
- Chào… chào anh! – Ryan ngạc nhiên đến thất thần.
- Chúng ta bàn công việc được chứ? – Hắn nhìn vẻ mặt của Ryan thắc
mắc.
- Được… được.
Khi mọi chuyện đã bàn bạc hoàn tất, hắn chào mọi người rồi vội vã rời đi.
- Giám đốc Trần! – Ryan gọi theo.
Hắn quay lại:
- Có chuyện gì sao , giám đốc Ryan?
Ryan suy nghĩ trong tíc tắc rồi nói:
- À, chỉ là chuyện cá nhân! Giám đốc Trần có thể bỏ chút thời gian để
trò chuyện không?
Hắn nhìn đồng hồ, khoảng 3 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh nên hắn cũng gật đầu.
Cả hai đến 1 quán cà phê mát mẻ gần công ty Ryan:
- Có chuyện gì giám đốc Ryan cứ nói!
Ryan lấy trong ví ra một tấm hình đưa cho hắn:
- Anh biết người phụ nữ trong ảnh này không?
Hắn nhìn tấm ảnh, vẻ mặt chuyển biến từ ngạc nhiên sang yêu thương, đau khổ rồi bất lực. Hắn dối lòng, lắc đầu.
Ryan mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt. Có lẽ mấy hôm trước anh ta đã trông thấy anh cùng Riz ở trước siêu thị…
- Vậy mà đứa bé trong hình lại nhận ra anh đấy!
Hắn ngạc nhiên nhìn Ryan:
- Sao lại thế? Cậu bé sao lại biết tôi được?
Ryan cười cười nhìn hắn làm hắn bối rối:
- Thằng nhóc xem hình anh nên biết!
- Hình tôi? Tại sao lại xem hình tôi? Nó không phải con anh à?
- Tôi chưa có vợ lấy đâu ra con!
- Chẳng phải cô ấy là vợ anh sao?
- Không, người tôi muốn lấy làm vợ là bà chủ cửa hàng cô ấy đang làm…
Hắn mở to mắt nhìn Ryan:
- Vậy đứa nhỏ…
- Là con anh đó!
Hắn bất động tại chỗ nhìn chằm chằm Ryan: Bảo Linh có con với hắn? Cô vẫn chưa lấy chồng? Cô vẫn đang đợi hắn đúng không?. Hắn xúc động đến run rẩy…
- Đi tìm cô ấy đi! Cô ấy chờ anh lâu lắm rồi đó…
- Cảm ơn! Hắn điên cuồng nắm tay Ryan mà bắt, rồi vội vã chạy đi.
_______________
Cô vừa đi rước con về, thấy hắn đứng trước cửa hàng thì quay đầu định bỏ đi, nhưng cánh tay mạnh mẽ ấy đã ôm cô vào lòng…
- Bảo Linh…
Trái tim cô đập liên hồi. Tại sao hắn lại biết cô ở đây? Tại sao ông trời không cho trái tim cô yên bình vậy?
- Bảo Linh về với anh đi! Em đừng trốn anh nữa được không…anh
nhớ em lắm…- Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ cô.
“ Anh đang khóc ư? Một người lạnh lùng chưa bao giờ khóc như anh lại đang khóc vì cô sao? Từ bao giờ mà anh trở nên yếu đuối như vậy?”
Cô quay lại nhìn gương mặt hắn, hắn gầy hơn trước rất nhiều. Tại sao vợ hắn lại để hắn tàn tạ như thế này? Còn đâu người đàn ông phong độ cô đã yêu! Đôi mắt hắn đỏ hoe, hắn vội lau nước mắt nhưng chẳng hiểu sao chúng cứ rơi ra không dừng được.
Nhìn thấy hắn như vậy cô vừa thương vừa buồn cười:
- Tại sao còn tìm em làm gì? Chẳng phải bây giờ anh đang sống hanhk phúc bên vợ và con anh sao?
Hắn nghi hoặc nhìn cô:
- Vợ và con? Em đang nói gì thế? Chẳng phải em và con đang đứng trước mặt anh sao?
Cô nheo mắt nhìn hắn giận dữ. Đến lúc này mà hắn còn muốn giấu cô sao?
- Chẳng phải cái cô Khả Vy gì đó có con với anh sao? Bây giờ anh còn hỏi em như thế à?
Lúc này hắn thật sự muốn bóp chết cô. Chỉ vì hiểu lầm mà cô bỏ hắn đi 4 năm. Cướp đi hạnh phúc của hắn trong 4 năm đó mà chưa nghe giải thích đã kết tội cho hắn.
Cô nhìn hắn im lặng bỗng cảm thấy sợ…Hắn thấy Ryan đang đi tới liền nói:
- Ryan, phiền anh trông chừng thằng bé giúp tôi. Tôi có chuyện cần giải quyết với cô này! – Hắn liếc cô 1 cái.
- OK!
Hắn lôi cô vào một chiếc xe, chở một mạch về khách sạn. Kéo cô lên sân thượng mặc cho cô la hét. Đến nơi hắn buông cô ra, thở phì phì vì giận.
- Sao anh lại như thế? – Cô nhăn nhó nhìn hắn.
- Em còn hỏi anh tại sao à? Tại em vô tâm, vô tình hại anh khổ sở. Sống không ra con người, suốt ngày chỉ biết làm việc điên cuồng, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không gặp ai giống em là la hét gọi tên em, không phải khổ sở đi tìm em trong hàng cùng ngõ tận… Em hỏi anh tại sao lại như thế à? Em bỏ đi, để lại một cái đơn li hôn là kết thúc tất cả, em để con anh không có cha mặc dù anh sống sờ sờ đây… Em còn hỏi anh tại sao như thế à?
Hắn tuôn trào mọi bức xuc trong 4 năm qua… cô nhìn hắn không chớp mắt:
- Chẳng phải anh với…
- Đó là suy nghĩ của em, không phải của anh. Cô ta đã không còn là người yêu của anh lâu lắm rồi, lần đó gặp lại chẳng qua là vì anh chưa yêu em thôi. Anh còn định chậm một chút nữa sẽ giải thích cho em tất cả, chẳng qua người tính không bằng trời tính, chậm một chút những 4 năm… Anh nghĩ nếu hôm ấy anh không ghé qua siêu thị mua đồ, chắc có lẽ anh phải đợi em cả đời quá!
Hắn quay người đi chỗ khác, không nhìn cô nữa. Nước mắt cô rơi ra không biết từ lúc nào. Cô thật ngốc khi không tin tưởng hắn, để trôi qua vô nghĩa như vậy.
- Nhật Định, em xin lỗi…
Cô ôm chầm lấy hắn nức nở:
- Em không biết…hoàn toàn không biết anh lại khổ sở như vậy…em xin lỗi…
Hắn hôn lên đỉnh đầu cô, hắn cũng có lỗi. Lúc đó đáng lẽ phải thành thật với cô sớm hơn, nếu không hai người cũng sẽ không xa cách nhau lâu đến vậy.
- Anh cũng có lỗi với em, về với anh được không? Anh hứa sẽ mãi mãi chỉ yêu mẹ con em. Không có em anh thật sự rất khổ sở.
- Vâng, em cũng vậy, chưa bao giờ em thấy vui khi xa anh…Chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Hắn mỉn cười nhẹ nhàng hôn cô, những ngày tháng sau này họ sẽ không còn cô đơn nữa…
- Baba… - Bin chạy ùa vào lòng hắn.
- Chào con! – Hắn hôn thằng nhóc, Bin cười híp cả mắt làm mọi người ai cũng vui lây.
Cô chào tạm biệt mọi người rồi nói với Ryan:
- Đừng buông tay chị ấy nhé! Nếu không anh sẽ hối hận, thật ra chị ấy rất yêu anh… tại anh chậm trễ quá nên em đành tiếc lộ bí mật thôi! Cố lên, em đợi thiệp hồng của 2 người đấy!
- Cảm ơn em!
Sau khi về nước một ngày, tại nhà cha hắn:
- Mama, ở đây đẹp quá!
- Ừ, thích không? Sau này chúng ta sẽ đến đây thường xuyên hơn nhé!
- Vâng ạ!
- Anh hai, chị hai! – Lâm hớn hở chạy ra. Thằng nhóc này ra dáng đàn anh hơn rồi đấy. Phía sau là một cô bé mắt xanh vô cùng xinh đẹp.
- Anh chị sao lâu quá không đến vậy? Bà Năm bảo chị đi du lịch, đi những 4 năm cơ à?
Một người phụ nữ xinh đẹp bước ra, bà vẫn như ngày nào.
- Các con về rồi đấy à?
- Vâng, con chào mẹ! Bin, chào bà đi con - Cô nói.
- Chào bà ạ!
Mắt Lâm rực sáng chạy nhanh đến chỗ thằng nhóc:
- Ai đây? Cháu em à? Lani, lại xem con anh hai nè!
- Mấy đứa dẫn em đi chơi đi!
Lâm háo hức dẫn đầu, kéo Lani và cõng Bin đi chơi ngoài vườn. Cô níu tay hắn, hắn ngượng ngùng nói lí nhí:
- Thưa mẹ con mới về!
Bà ngạc nhiên nhìn thằng con trai, cảm động rơi nước mắt, bà đã chờ để được nghe lời này lâu lắm rồi… Cô đến bên bà vỗ về. Thật ra hắn không hận bà như hắn nghĩ, chỉ là thái độ lạnh lùng với bà đã trở thành thói quen nên không biết làm sao cho hợp lí, nên mới khiến bà đau khổ lâu như vậy…
- Con xin lỗi! – Hắn ôm bà vào lòng…
Kể từ bây giờ, hắn sẽ không khiến những người thương yêu hắn khổ sở nữa…
___________________
Trong phòng ngủ, hắn đột ngột khóa cửa lại, bế bổng cô thẩy lên giường làm cô la oai oái:
- Á… từ từ đã nào! Anh làm gì mà vội thế? – Cô đỏ mặt nhìn hắn.
- Em bắt anh làm thầy chùa 4 năm rồi đó, hôm nay anh phải xuống núi mới được…
Hắn nhào vào cô làm cô bật cười, không ngờ hắn bị “cấm dục” 4 năm mà vẫn quyết định đợi cô về. Hắn thì thào vào tai cô:
- Anh yêu em, vợ bé bỏng của anh!
“ Bạn có thể bị tổn thương nếu yêu một người nào đó một cách say đắm, nhưng nó là phương pháp duy nhất khiến con người bạn trở nên toàn diện” .
______END_____