Cố Đình Xuyên nhìn thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Đinh Linh, cười cười.
Tuy là cười nhưng lại làm cho người ta không khỏi sởn gai ốc: "Cô đã không còn gì cả, nhưng cô vẫn còn cái mạng này."
Gương mặt Đinh Linh lộ ra vẻ hoảng sợ: "Anh không dám, bây giờ là xã hội dùng pháp luật để cai trị, anh không dám coi mạng người như cỏ rác một cách trắng trợn như vậy."
Ý cười trên mặt Cố Đình Xuyên càng sâu, lại làm cho Đinh Linh càng vô cùng sợ hãi: "Đương nhiên tôi sẽ không cần mạng của cô, nhưng tôi có cách làm cho cô không sống nổi ở thành phố này, cũng có cách làm cho cô muốn sống không được, muốn chết không xong."
Biểu cảm trên mặt Cố Đình Xuyên làm cho Đinh Linh không thể không tin những lời của anh đều là thật, hơn nữa cô ta còn bị Cố Đình Xuyên bắt trói giữa ban ngày ban mặt, nghĩ tới điều này, Đinh Linh trở nên sợ hãi.
"Tổng giám đốc Cố, tôi biết rồi, tôi sẽ không đi tìm Janey gây phiền phức nữa."
Cố Đình Xuyên thu lại ý cười: "Được, tôi sẽ tìm người canh chừng cô, nếu nói chuyện không giữ lời, tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là địa ngục."
Đinh Linh sợ tới mức liên tục gật đầu.
"Đưa cô ta về." Cố Đình Xuyên lạnh lùng nói, vừa dứt lời, hai người đàn ông đi đến, bịt mắt Đinh Linh, đưa cô ta ra ngoài.
"Tổng giám đốc Cố, anh thật sự muốn tìm người giám sát Đinh Linh sao?" Từ Khải đi ra từ góc tối, hỏi ý anh.
Cố Đình Xuyên suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Không cần, đoán chừng Đinh Linh tạm thời sẽ không làm chuyện gì quá phận, nhưng mà Janey ở bên kia nên tìm vài người bảo vệ."
tk gật đầu: "Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp."
Sau bữa trưa, Hạ Thanh Trì rời khỏi công ty, gọi một chiếc xe đi thẳng đến nhà Cố Đình Thuấn.
Trước khi đến Hạ Thanh Trì còn chưa báo cho Cố Đình Thuấn, còn đang lo liệu Cố Đình Thuấn có ở nhà không, cô thử thăm dò gõ cửa vài cái, trong nhà đã có động tĩnh.
Nhưng mà, một lát sau, động tĩnh trong nhà lại biến mất, Hạ Thanh Trì vừa định lên tiếng, cửa đã được mở ra.
"Janey, cô đến rồi, ngồi đi." Trong nhà Cố Đình Thuấn còn kéo rèm, tối đen như mực.
Hạ Thanh Trì chưa từng nhìn thấy nhà của Cố Đình Thuấn lộn xộn như vậy, cho dù ở xa, Hạ Thanh Trì vẫn ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Đình Thuấn.
"Anh uống rượu?" Hạ Thanh Trì hỏi.
Cố Đình Thuấn ngồi tê liệt trên ghế sô pha, hoàn toàn không có cảm giác lịch sự xa cách như ngày thường.
Hạ Thanh Trì đi lên phía trước, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời lại chiếu vào trong nhà: "Anh nhìn xem bộ dạng anh giống cái gì."
Nhất thời Cố Đình Thuấn không thích ứng được ánh mặt trời, lấy tay che mắt theo bản năng: "Bây giờ Lộ Tiểu Kỳ đang ở chỗ cô?"
Hạ Thanh Trì vừa thấy Cố Đình Thuấn chủ động nhắc tới Lộ Tiểu Kỳ, trong nhất định vẫn rất quan tâm, nhân tiện truy hỏi: "Nếu còn quan tâm Lộ Tiểu Kỳ, vì sao lại chia tay với cậu ấy?"
Cố Đình Thuấn nhìn Hạ Thanh Trì: "Tôi không quan tâm cô ấy, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè, giữa bạn bè vẫn cần quan tâm nhau."
Hạ Thanh Trì chỉ cần nhìn đôi mắt đen thui của Cố Đình Thuấn là biết nhất định tối hôm qua Cố Đình Thuấn cả đêm không ngủ, còn nói không quan tâ, nếu không quan tâm vậy thì chia tay sẽ không có cảm giác gì.
"Nếu không quan tâm sẽ không biến bản thân thành bộ dạng này." Hạ Thanh Trì nói đúng trọng tâm.
Cố Đình Thuấn cúi đầu không nói gì.
"Tại sao?" Hạ Thanh Trì thừa thắng xông lên: "Hai người vừa mới ở bên nhau, tốt đẹp như vậy, tại sao lại đột nhiên chia tay với Lộ Tiểu Kỳ?"
"Chúng tôi không hợp." Cố Đình Thuấn thấp giọng nói.
"Không hợp?" Hạ Thanh Trì hỏi ngược lại: "Nếu không hợp, cả hai người đều sẽ không uống rượu rồi."
Cố Đình Thuấn ngẩng đầu: "Tiểu Kỳ cô ấy đi uống rượu?"
Hạ Thanh Trì gật đầu: "Đúng vậy, ngày hôm qua Lộ Tiểu Kỳ tìm một quán bar uống cả một ngày.
Lúc tôi đi tìm cậu ấy, có mấy tên thanh niên côn đồ vây quanh cậu ấy.
Nếu tôi đến chậm một bước, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
Cố Đình Thuấn đột nhiên trở nên kích động: "Vậy bây giờ Tiểu Kỳ đang ở đâu? Bây giờ cô ấy thế nào?"
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Cố Đình Thuấn, Hạ Thanh Trì càng chắc chắn trong lòng Cố Đình Thuấn yêu Lộ Tiểu Kỳ, cô trấn an: "Bây giờ thì không sao, cậu ấy đang ở nhà của tôi."
Lúc này Cố Đình Thuấn mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Cho nên, rốt cuộc vì sao hai người lại chia tay?" Hạ Thanh Trì kiên trì hỏi.
Cô muốn làm rõ vấn đề này, nếu quan tâm lẫn nhau, vì sao lại muốn chia tay?
"Anh đừng lấy lí do tính cách không hợp ra để lừa tôi." Hạ Thanh Trì trực tiếp chặt đứt đường lui của Cố Đình Thuấn.
Sau khi Cố Đình Thuấn im lặng một hồi lâu, giống như đang nghĩ gì đó.
Hạ Thanh Trì cũng không sốt ruột thúc giục, trái lại ngồi trên sô pha, kiên nhẫn chờ đợi.
"Tôi không thể ở bên Lộ Tiểu Kỳ." Cố Đình Thuấn đột nhiên nói: "Chính là bởi vì thích nên mới không thể ở bên, nếu tôi không yêu Lộ Tiểu Kỳ, tùy ý ở bên cô ấy cũng không phải không thể."
"Nhưng mà, hôm nay tôi phát hiện bản thân thật sự yêu Lộ Tiểu Kỳ, cho nên mới quyết định chia tay." Cố Đình Thuấn chân thành nói.
Hạ Thanh Trì nhìn bộ dạng của Cố Đình Thuấn, hoàn toàn không giống như là đang nói dối, nhưng mà việc này không phải rất vô lí sao? Bởi vì yêu cho nên mới chia tay?
"Anh đây là có ý gì? Tại sao vì thích Lộ Tiểu Kỳ nên mới chia tay với cậu ấy?"
Cố Đình Thuấn thở dài: "Chuyện của gia đình tôi, lúc trước đã nói với cô rồi.
Tôi là đứa con không được xem trọng nhất trong nhà họ Cố, công ty của tôi kém xa công ty của Cố Đình Xuyên."
"Muốn tiếp tục sống yên ổn ở đây rất khó." Cố Đình Thuấn thẳng thắn nói.
"Huống hồ, có trở ngại như Cố Đình Xuyên, tôi rất khó bắt đầu sự nghiệp của mình, nói thật, công ty của tôi đang gặp khủng hoảng."
Vẻ mặt Cố Đình Thuấn rất cô đơn: "Việc hợp tác lúc trước với Vạn Khang là vụ lớn đầu tiên sau khi tôi về nước, vốn đã thảo luận tương đối rồi, nhưng Cố Đình Xuyên lại chen ngang vào."
"Bây giờ vụ này thất bại, việc chi tiêu của công ty tôi cũng gặp khó khăn." Cố Đình Thuấn vò vò tóc mình, đăm chiêu ủ dột.
"Đình Thuấn, việc này tôi cần phải giải thích cho anh." Hạ Thanh Trì nghiêm túc nói: "Không giấu gì anh, sáng hôm nay tập đoàn Vạn Khang áp dụng bản thảo thiết kế của tôi, chính thức ký hợp đồng với Cố Thị, xin lỗi, tôi không biết vụ này vốn dĩ là của công ty các anh."
Cố Đình Thuấn cười khoát tay: "Không sao, Janey, việc này không trách cô.
Cô là nhà thiết kế của Cố Thị, giúp công ty có được khách là chuyện bình thường, cướp mối làm ăn này chính là Cố Đình Xuyên, anh trai tôi."
Hạ Thanh Trì có chút đau lòng cho Cố Đình Thuấn: "Anh đừng như vậy, công ty nhất định còn có cách, nhưng anh không thể vì lí do như vậy mà từ bỏ Lộ Tiểu Kỳ."
"Tiểu Kỳ đi theo tôi sẽ chỉ chịu khổ, tôi không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy muốn." Cố Đình Thuấn nói.
"Sao anh biết Tiểu Kỳ muốn cuộc sống như thế nào?" Hạ Thanh Trì hỏi ngược lại.
"Biết đâu cậu ấy lại muốn ở bên cạnh anh."
"Không thể nào." Cố Đình Thuấn rất chắc chắn.
"Thế này, anh tự mình hỏi cậu ấy đi." Nói xong, Hạ Thanh Trì lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị đang gọi điện cho Lộ Tiểu Kỳ.