Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

“Cái gì?!! Cô nói sao cơ?”- Kim Hậu thất thanh thốt lên - “Có phải cô đang nói giỡn với tôi không vậy?”

Và đáp lại Kim Hậu là một giọng nữ tuy rất dễ nghe nhưng hàm xúc và ý tứ trong câu nói lại vô cùng đanh đá:

“Hả? Trông tôi bây giờ giống như là đang giỡn chơi với cậu lắm sao? Liên tiếp suốt hai ngày qua cậu đã không để cho tôi ngủ được tí nào, đã thế lại còn vắt kiệt toàn bộ sức lực của tôi đến nỗi mà tôi đi lại cũng cảm thấy mệt nhọc. Ấy vậy mà bây giờ chỉ đề nghị cậu đền bù một chút thôi mà làm sao phải phản ứng thái quá như vậy? Chẳng lẽ cậu định gạt bỏ hết tất cả những gì mà tôi đã phải khổ sở cống hiến cho cậu sao? Chẳng lẽ cậu muốn rũ bỏ trách nhiệm với tôi sao? Hừ!!! Đừng có mơ, ở đời không có chuyện ăn cơm xong là cứ thể phủi mông bỏ đi đâu.”

Vừa nghe xong những lời nói không mấy tốt lành gì ấy của đối phương, Kim Hậu liền lập tức cảm thấy choáng váng đến nỗi suýt nữa thì ngã gục mặt từ trên giường xuống đất.

Sau khi ổn định lại thăng bằng, hắn liền vội vã hốt hoảng nói:

“Tôi xin cô, tôi lạy cô, tôi van cô. Chuyện đâu còn có đó, cô nói be bé cái mồm thôi kẻo nhỡ có ai đi ngang qua nghe thấy lại hiểu nhầm thì thật là xấu hổ chết mất…?”

“Xấu hổ sao? Nó là cái gì vậy? Có ăn được không?”

“Cô…”

“Chuyện thể diện đối với tôi mà nói hoàn toàn không có giá trị gì cả. Cái mà tôi quan tâm chính là hiệu quả và thành quả. Tôi chỉ biết nếu như bây giờ cậu không chịu đền bù cho tôi thì đừng có hòng mà yên thân!”

Có lẽ nếu như có người ngoài vô tình nghe được cuộc đối thoại này thì chắc hẳn họ sẽ nghĩ ngay rằng Kim Hậu là một kẻ đốn mạt, một gã sở khanh đang cố trốn tránh trách nhiệm sau khi đã… (khục!) con gái nhà người ta.

Đương nhiên, người có thể dễ dàng đẩy Kim Hậu lâm vào tình cảnh dở khóc dở cười như vậy tính cho tới thời điểm hiện tại trừ Bạch lão ra thì chỉ có mỗi mình cô nàng pháp sư Ngọc Dung nữa mà thôi.

Cũng thật chớ trêu thay cho Kim Hậu, khi thấy Ngọc Dung vừa mới tỉnh giấc, hắn định bụng sẽ nói lời cảm ơn với cô nàng vì tất cả. Chỉ là đang lúc hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì ngay lập tức đã bị cô nàng tai quái này chèn ép và bắt bẻ tới nỗi khóc không ra nước mắt.

Dĩ nhiên Kim Hậu cũng rất nhanh chóng phải bó tay chịu trận bởi vì từ trước tới nay hắn thật sự còn chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với cái thể loại con gái có bộ mặt không chỉ dày mà còn rất trơn và láng bóng như thế này bao giờ cả. Tuy nói Kim Hậu là người của hai kiếp sống thế này, thế nọ. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là bất cứ chuyện gì và việc gì hắn cũng có thể đối phó, nhất là những chuyện liên quan tới con gái. Vì thế mà Kim Hậu hiện giờ cũng chỉ đành phải xuống nước, nhẹ giọng nói:

“Vậy rốt cuộc thì cô muốn gì ở tôi đây? Chẳng lẽ lại tính thêm tiền cho chi phí băng bó hay sao? Hay là lại muốn đòi hồi lực đan của tôi để đem đi bán? Mà cô cũng thôi nói chuyện bằng cái kiểu nói dễ gây hiểu nhầm ấy đi cho tôi nhờ, chẳng phải chỉ là băng bó chăm sóc hai ngày thôi mà cô lại biến tướng mọi chuyện cứ như là…”

“Như là làm sao?” – Ngọc Dung tỏ ra ngang ngược, chống hai tay lên hông rồi trừng mắt nhìn Kim Hậu.

“Như là… như là… dẫu sao cô cũng con gái, mà đã là con gái thì không nên hành xử và ăn nói như thế.”

Biết mình không thể đấu khẩu được với cô nàng này, Kim Hậu bèn tìm chuyển chủ đề.

Nhìn vẻ mặt lúng túng không biết phải ứng xử như thế nào của Kim Hậu, Ngọc Dung bỗng bụm miệng rồi khúc khích cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì?” – Kim Hậu khó chịu hỏi.

“…Ha ha!” – Ngọc Dung nén nhịn cười – “…Xem ra càng tiếp xúc thêm với cậu, tôi càng nhận ra một điều rằng sau này cậu chắc chắn rất dễ bị con gái bắt nạt.”

“Hả? Rất dễ bị bắt nạt? Có cô mới là dễ bị bắt nạt thì ấy! Cô dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Nếu như tính gộp lại tổng số thời gian cô và tôi tiếp xúc thì vẻn vẹn còn chưa tới vài ngày đấy. Thế nên xin cô đừng có vội mà đánh giá người khác một cách hời hợt như vậy. Đừng có thấy tôi hiền mà được nước lấn tới, cô tưởng tôi sẽ nhẫn nhịn để cho cô đè đầu cưỡi cổ mình mãi như thế này sao?” – Kim Hậu lập tức gay gắt phản bác lại.

“Ồ?!! Thật vậy sao? Nếu tôi cứ thích đè đầu cưỡi cổ cậu thì sao? Cậu sẽ đánh tôi sao? Hay là chửi tôi? Hoặc là đè tôi ra rồi… abcxyz?” – Ngọc Dung vừa tiếp tục đùa dai, vừa tỏ ra hứng thú nhìn phản ứng trên nét mặt của Kim Hậu biến chuyển ra sao.

Thế nhưng để cho cô nàng phải cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đó là Kim Hậu bỗng dưng nhắm mắt lại rồi hít vào rồi thở ra vài cái, miệng thì lầm bầm đếm từ một tới mười. Kế đó hắn lại mở mắt ra rồi dùng một loại ngữ khí tỉnh bơ đáp:

“Thôi quên đi. Loại con gái hâm dở như cô thì không thèm chấp. Haìz, ai bảo tôi từ khi sinh ra đã là một quý ông luôn tôn trọng và nâng niu chị em phụ nữ rồi cơ chứ.”

Thấy Kim Hậu trong một thời gian ngắn có thể ngay lập tức kiềm chế và trở nên bình thản một cách nhanh chóng như vậy, Ngọc Dung cũng không khỏi tặc lưỡi thầm nghĩ ở trong lòng:

“Chà, xem ra mình đúng là đã đánh giá thấp người này.”

Đã không còn hứng thú trêu đùa Kim Hậu, Ngọc Dung bèn quyết định buông tha cho hắn. Kế đó cô cũng liền triệt để thu hồi lại bộ dạng cợt nhả lúc đầu của mình. Thay vào đó là một thái độ vô cùng nghiêm túc, ngữ khí của cô cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

“Được rồi, không đùa nữa. Thật ra thì tôi có việc muốn… nhờ cậu… không đúng, đáng ra phải nói là tôi muốn cầu xin cậu mới phải.”

“Cái gì? Cô muốn cầu xin tôi ấy hả? Có phải bây giờ tôi đang nằm mơ không vậy?” – Kim Hậu khó tin, lấy tay tự chỉ vào mặt mình.

Pặc!

“Oái! Oái!! Đau quá!!!! Cô đang làm cái gì vậy?”

Ngọc Dung cũng không có dài dòng nói thêm gì, cô liền giơ tay ra bấu thật mạnh vào bả vai Kim Hậu một cái, rồi xoay ba trăm sáu mươi độ làm hắn kêu trời kêu đất.

“Hừ, thì đang chứng minh cho cậu biết đây là hiện thực chứ làm sao?”

“Híc, tôi chỉ nói trừu tượng có vậy thôi mà… Cô thật là dã man… Cô cầu xin người khác như thế đó hả? Ấy… ấy đừng có bấu nữa, thế rốt cuộc cô cần gì ở tôi?” – Kim Hậu vừa hậm hực xoa vai, vừa hỏi.

“Không nói linh tinh nữa, chúng ta hãy nói vào việc chính đi. Nhưng trước hết tôi muốn đính chính lại một chuyện. Cậu hẳn là… có thể dùng hai loại năng lượng ma lực và đấu khí có phải không?”

Ngay khi nghe được câu hỏi mà Ngọc Dung đặt ra, Kim Hậu cũng thật sự chẳng cảm thấy có một chút gì đáng ngạc nhiên cả. Dẫu sao thì hắn đã sử dụng ma lực để vận ra Xích hỏa, dùng để thi triển ra “Huyễn Hỏa Hồng Lang” ngay trước mắt của cô nàng. Thế nên nếu như bây giờ hắn cứ khư khư chối bay, chối biến việc đã xảy ra rành rành như thế này thì quả thật đúng là một chuyện quá nực cười rồi.

“Thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy hết rồi đó, bây giờ còn hỏi tôi làm chi nữa?” – Kim Hậu ngước đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Dung, thẳng thắn đáp.

“Vậy ra là… thật sao? Khi nhìn cậu vận ra ma lực để sử dụng ma thuật, lúc đó tôi còn tưởng mình bị tên hói kia đánh đến hoa mắt đến nỗi gây ra ảo ảnh… Nói như vậy có nghĩa là cậu vừa là chiến sĩ, vừa là pháp sư sao?”

“Phải…”

“Vậy…” – Ngọc Dung hơi lưỡng lự – “Cậu… cậu có biết luyện dược không? Cậu… có phải là một luyện dược sư không?”

“Hả?!!! Vì sao cô lại có cái ý nghĩ kỳ lạ như vậy?” – Mặc dù ở trong lòng cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên nhưng Kim Hậu vẫn cố gắng giữ thái độ trấn tĩnh ở trên mặt, hỏi.

“Thật sự thì đến cả tôi cũng cảm thấy hơi khó tin, chỉ là đến khi xâu chuỗi lại những sự kiện đã xảy ra thì tôi có phỏng đoán là như vậy. Trên người cậu có vô số đan dược, đồng thời tôi để ý thấy cậu còn có kiến thức rộng rãi về các chủng linh dược. Cộng thêm cả việc cậu khống chế ngọn lửa tạo ra từ ma lực của mình vô cùng nhuần nhuyễn, đạt tới trình độ có thể làm cho nguyên tố hóa hình, điều mà chỉ khi pháp sư đạt tới cảnh giới Hóa Nguyên cảnh mới có thể làm được. Điều đó chứng tỏ rằng trên phương diện tinh thần lực của cậu cũng vô cùng mạnh mẽ. Đó là còn chưa kể mấy bữa trước hôm đặt bẫy tụi Lang Hổ dong binh đoàn, cậu không cho tôi đi vào trong hang đá, nói là để chuẩn bị vài thứ gì đó. Có phải lúc đó cậu đang luyện dược đúng không?”

“…”

Lần này Kim Hậu cũng không có lập tức trả lời ngay mà chỉ ngồi nhướng mày cẩn thận suy ngẫm lại một lượt. Còn Ngọc Dung thì ngược lại tỏ ra khá là hồi hộp, chờ mong câu trả lời từ phía Kim Hậu. Cũng vì cả hai người đều im lặng nên trong chốc lát cả căn phòng cũng rơi vào một bầu không khí trầm mặc.

“… Đúng vậy, tôi… đúng là có biết luyện dược thuật. Thế nhưng rốt cuộc thì cô muốn nhờ tôi làm cái gì mới được cơ chứ? Đừng có úp mở nữa có được không?”

Sau một hồi tính toán cẩn thận. Kim Hậu cuối cùng cũng quyết định thú nhận hết với Ngọc Dung.

Thật lòng mà nói, mặc dù bản thân Kim Hậu cũng cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm khi mà cứ thế tiết lộ toàn bộ bí mật của mình ra như vậy. Thế nhưng xuất phát từ thái độ rất nghiêm túc và thành khẩn của Ngọc Dung, cộng thêm bản tính tò mò vốn có của mình. Hắn bèn lựa chọn nói ra là để muốn xem cô nàng này rốt cuộc là muốn thỉnh cầu nhờ hắn làm cái gì. Dù sao thì Ngọc Dung cũng đã biết được chuyện hắn là người có thể dùng được hai loại năng lượng khác nhau. Thế nên bây giờ kể như Kim Hậu có giấu diếm việc hắn là một luyện dược sư đi nữa thì cũng chẳng thể làm thay đổi được cục diện.

Cơ mà ngay sau khi Kim Hậu vừa mới gật đầu xác nhận thì cả người Ngọc Dung khẽ hơi run lên bần bật. Đồng thời hai gò má của cô chẳng hiểu vì sao mà bỗng trở nên đỏ au, đôi mắt xinh đẹp màu tím hồng cũng bắt đầu ướt đẫm nước mắt giống như là sắp phát khóc.

Chứng kiến cái màn phản ứng có mức thái quá này của cô nàng, trong lòng Kim Hậu cũng vừa cảm thấy kinh hãi, vừa khó hiểu. Chỉ là rất nhanh sau đó hắn cuối cùng cũng vỡ lẽ sáng tỏ mọi chuyện khi cô nàng vừa sướt mướt quỳ xuống cạnh giường, vừa mếu máo nói:

“Hức… nếu cậu là luyện dược sư… vậy thì… xin cậu, tôi cầu xin cậu hãy giúp tôi xem bệnh cho Tiểu Dương!!! Xin cậu hãy giúp cho cả dì Bình nữa… Cầu xin cậu…”

“Khoan hãy nói, cô cứ bình tĩnh chứ đừng có kích động như vậy. Thôi nào, đừng có quỳ như thế nữa, hãy ngồi dậy đi, có gì chúng ta cùng từ từ nói.”

Tất nhiên Kim Hậu cũng không thể để cho một cô gái tự nhiên lại đi quỳ lạy, cầu xin mình được. Vì thế mà hắn liền vội nhoài người dậy rồi đỡ Ngọc Dung ngồi lên ghế.

Chờ cho Ngọc Dung bình tĩnh trở lại, Kim Hậu bấy giờ mới cười khổ phần trần:

“Nói chung thì khoảng hai tháng trước tôi cũng đã được nghe bác Lục kể lại toàn bộ tình huống của Tiểu Dương một lượt rồi. Như cô cũng đã biết, quái bệnh của cô bé được người ta chuẩn đoán là phải cần có “Thông Huyết Liên Mạch đan”, một loại đan dược có đẳng cấp nhị phẩm thì may ra mới có thể chữa được. Thế nhưng hiện giờ tôi miễn cưỡng lắm thì cũng chỉ được gọi là nhất phẩm luyện dược sư mà thôi. Tôi luyện chế một viên nhất phẩm đan dược còn khó thì còn nói gì đến đan dược nhị phẩm?”

“Nói như vậy có nghĩa là… cũng không còn có cách nào để chữa cho Tiểu Dương rồi nữa rồi sao?...” – Ngọc Dung hơi khàn khàn nói – “…Làm ơn hãy tìm cách giúp tôi với. Bệnh của em ấy càng ngày càng nặng còn luyện dược sư nhị phẩm thì cậu bảo phải làm thế nào thì mới mời được bọn người kiêu căng ấy bây giờ? Chẳng phải cậu đã nói với tôi là phải luôn biết hy vọng đấy sao? Bây giờ trong cả cái trấn này chỉ có mỗi mình cậu là biết luyện dược thuật, nếu tôi không nhờ cậu giúp thì còn biết nhờ ai đây?”

“Nhưng mà tôi…

“Hức…”

Lại thấy Ngọc Dung bắt đầu rơm rớm nước mắt trực khóc, Kim Hậu cũng không có đành lòng nói lời từ chối.

Nếu như nghĩ lại thì hắn cũng cảm thấy rất đáng thương cho tình cảnh của Ngọc Dung bây giờ. Lúc trước, cũng chỉ vì muốn kiếm thuốc cho cô bé Tiểu Dương mà cô nàng cũng đã không ngại nguy hiểm một thân một mình xông vào ma thú rừng rậm. Thậm chí nếu như là cô có tìm được linh dược đi chăng nữa thì khi trở lại trấn, người của Lang Hổ dong binh đoàn chắc cũng sẽ không tha cho cô. Chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ chứng minh tình cảm mà Ngọc Dung dành cho cô bé Tiểu Dương kia sâu đậm tới cỡ nào. Đó vẫn là còn chưa kể tới tình trạng không mấy tốt đẹp gì của hai vợ chồng ông bác ria mép xoăn nữa. Quả thật số phận giống như là đang cố dồn ép Ngọc Dung vào đường cùng vậy.

Khẽ thở ra một hơi thật dài, mặc dù rất muốn giúp Ngọc Dung nhưng Kim Hậu cũng thật sự không biết phải làm thế nào trong hoàn cảnh này. Vì vậy mà hắn cũng chỉ có thể đành phải nài nỉ, nhờ tới sự giúp đỡ của Bạch lão mà thôi.

“Sư phụ, có lẽ người cũng đã nghe hết cả rồi đấy… liệu người có thể xem xét giúp con vụ này có được không ạ?”

“Hừ, ta cũng không rảnh đi làm từ thiện giống tên nhóc nhà ngươi. Muốn cua gái thì tự xách mông mà làm.” – Bạch lão chỉ nhàn nhạt từ chối đáp.

Kim Hậu dĩ nhiên cũng đã biết trước là Bạch lão sẽ không dễ dàng đồng ý ra tay giúp hắn cho nên mới liền biện lý do để cố gắng thuyết phục lão nói:

“Nhưng mà sư phụ, người hãy thử nghĩ mà xem. Từ lúc bắt đầu luyện dược tới giờ, người luôn căn dặn con rằng luyện dược thuật cần đòi hỏi cả một quá trình luyện tập và học hỏi để tích lũy, gia tăng thêm kiến thức thì mới có thể thu về thành tựu. Mà nay chúng ta lại gặp phải một trường hợp mắc phải quái bệnh như thế này, tại sao người lại không làm mẫu để cho con được mở rộng tầm mắt ạ? Đây chẳng phải là một mũi tên bắn trúng cả hai con nhạn sao ạ? Chúng ta vừa có cơ hội để cứu người, mà con thì lại có thể nhặt nhạnh và học hỏi thêm kinh nghiệm thực tế.”

“…”

Sau khi nghe Kim Hậu phân tích xong, Bạch lão cũng trầm ngâm suy nghĩ thêm một vài phút thời gian. Cuối cùng ngẫm đi ngẫm lại thì lão cũng thấy hắn nói rất có lý, cho nên cũng gật gù đáp:

“Hừ, chỉ được cái dẻo mồm dẻo mỏ. Cũng được, xác thực tên nhóc nhà ngươi đúng là vẫn còn rất thiếu kinh nghiệm. Có lẽ đây cũng là một cơ hội tốt để cho ngươi thử thực hành nghiêm túc đây…”

“Sư phụ… người nói con thực hành là có ý gì ạ?” – Kim Hậu cảm thấy có gì đó không đúng nên hơi ngờ ngợ hỏi.

“Chuyện đó để sau đi. Bây giờ ta muốn tự mình kiểm tra thân thể cô bé kia đã. Chứ những lời chuẩn đoán của mấy gã lang băm trước đó thật không đáng tin chút nào.. “Thông Huyết Liên Mạch đan” tuy là một loại đan dược dùng để chữa một số loại bệnh gây tắc nghẽn mạnh máu và có tác dụng bổ máu, thông huyết cho người thiếu máu. Thế nhưng nếu như sử dụng lung tung, không đúng bệnh thì sẽ gây ra tác dụng phụ đem lại hậu quả rất khó lường. Có thể nói là chữa lợn lành thành lợn què cũng nên.”

Nhận được sự chấp thuận của Bạch lão, Kim Hậu có cảm giác giống như là mở cờ trong bụng, thế nên hắn cũng không câu giờ nữa mà liền lập tức nói với Ngọc Dung vẫn còn đang ngồi ủ rũ ở bên cạnh:

“Nói chung là thế này đi, bây giờ cô hãy dẫn tôi tới chỗ Tiểu Dương bởi vì tôi cần tự mình kiểm chứng tình trạng của cô bé thì mới có thể xem xét giúp cứu chữa cho em ấy bằng cách nào, được chứ?”

“Nhưng cậu vẫn còn đang bị thương mà…” – Ngọc Dung lo lắng nói.

“Đừng có lo, tôi từ nhỏ đã luôn khổ luyện cho nên sức phục hồi cũng rất nhanh.” – Vừa nói, Kim Hậu vừa rời khỏi giường và lấy tay gỡ băng gạt xuống.

Cơ mà lần này, Ngọc Dung lại một lần nữa phải khiến cho Kim Hậu phải chết đứng bởi sự thay đổi cảm xúc chóng mặt của mình.

Chỉ thấy cô nàng vừa nãy mới còn đang tỏ ra buồn rầu, thất thần thì sau khi nghe Kim Hậu đồng ý, cô bỗng dưng cứ thế tỉnh bơ gạt sạch nước mắt rồi sau đó nở một nụ cười gian giống như là quỷ kế đã thành công.

“A… được vậy thì tốt quá rồi! Thế thì cậu hãy nhanh nhanh mặc lại quần áo rồi chúng ta cùng đi.”

“Cô…”

“Nhanh lên, cậu còn ngẩn người đúng đó làm gì?”

Nhìn theo bóng lưng mảnh mai ấy đang đi ra khỏi cửa, không hiểu sao mà Kim Hậu tự dưng lại cảm thấy mình giống như là đã bị lừa cho vào tròng vậy. Mọi chuyện từ trọc tức hắn cho tới khóc lóc, kể lể… tất cả đã được cô nàng này dàn dựng và tính toán tỉ mỉ ngay từ lúc đầu.

Ý nghĩ này lại càng làm cho hắn phải lầm rầm đổ mồ hôi hột mãi không thôi. Con gái quả thật rất đáng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui