Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Nhìn thấy hắc bào nhân ngã gục xuống đất, Kim Hậu cũng thoáng nhìn một chút rồi quay lưng định rời đi. Có điều lúc hắn vừa tính phóng người đi thì Bạch lão lại túm hắn lại, chộp lấy cái tà áo của hắn, làm hắn té thẳng xuống đất. Cũng may, độ cao này cũng không hẳn là quá cao, đối với người tu luyện té xuống cũng chỉ ê ẩm.

"Sư phụ?? Người làm cái gì vậy??" - Kim Hậu buồn bực quát lên.

"Ngươi có bị ngu không?? Việc tốt trước mắt mà bỏ à??" - Bạch lão liền nói.

"Việc tốt?? Cứu người??? Việc này mất mạng như chơi. Con không làm đâu." - Kim Hậu liền dứt khoát từ chối.

"Ai bảo ngươi cứu người?? Cháy nhà thì phải nhân dịp hôi của. Đám người kia thế nào cũng có chút ít tài sản trên người. Lấy mau cho ta." - Bạch lão giải thích vô cùng ngắn gọn, sau đấy liền đá đít Kim Hậu bay ra.

"Ặc. Làm đạo tặc ư??" - Kim Hậu cười khổ.

Thế nhưng, nói gì thì nói, Kim Hậu vẫn tiến tới 5 cái xác kia, nhanh chóng tìm kiếm vật gì đó. Hắn liền thấy người phụ nữ kia mang chiếc giới chỉ, còn 4 người kia thì không. Mà chiếc giới chỉ của người phụ nữ này rộng khoảng 8 mét, cao khoảng 3 mét, bên trong cũng chứa không ít đồ. Có điều Kim Hậu cũng không vội kiểm tra ngay mà đeo vào.

Khẽ đưa mắt sang nhìn hắc bào nhân kia. Có điều, hắc bào nhân lúc này đưa mắt nhìn hắn, hoàn toàn không phải bất tỉnh. Sau khi nhìn, Kim Hậu liền đoán ra đây là di chứng khi cố ý thực hiện chiêu thức vượt quá sức mình, làm cạn kiệt đấu khí, đồng thời làm cơ thể ở trạng thái quá độ, không thể di chuyển được.

Nhìn ánh mắt đỏ đầy yêu dị nhìn hắn một cách bình tĩnh, Kim Hậu có chút chột dạ. Có điều đắn đo một hồi, hắn liền tiến lại gần hắc bào nhân. Ánh mắt hắc bào nhân cũng lạnh tanh, bình tĩnh tựa như mặt nước không có sóng. Ở thế giới này, mạng không phải do mình quyết định. Hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần mất mạng rồi.

Có điều, ngược với dự tính của hắc bào nhân này, Kim Hậu lại vươn tay ra đỡ hắc bào nhân ngồi dậy, rồi ẵm hắn đi một quãng. Ánh mắt của hắn không còn bình tĩnh nữa mà nhìn Kim Hậu có chút gì đó.

"Vì sao ngươi cứu ta??" - Hắc bào nhân lần đầu tiên lên tiếng sau một hồi cân nhắc.

"Vì sao?? Cứ cho là xem ngươi chiến đấu sinh tử, ta thu được lợi ích không nhỏ. Và đây kèm với cái giới chỉ kia, coi như là tiền công cứu mạng." - Kim Hậu liền vô tư cười trả lời.

Hắn không hề đề phòng hắc bào nhân này bởi Bạch lão còn ở bên cạnh sẽ không để hắc bào nhân làm loạn giết chết hắn. Có điều hắc bào nhân lại không biết điều đó lại càng kinh ngạc hơn bởi vì hắn thấy Kim Hậu chỉ mới có Giả Nguyên Cảnh Bát Cấp, lại hoàn toàn không hề có phòng bị trước hắn.

Khẽ đặt hắc bào nhân dựa lưng vào gốc cây, Kim Hậu liền lấy một viên đan dược ra. Chỉ là mấy viên hồi khí đan cùi bắp nhưng đối với hắc bào nhân lúc này chẳng khác gì vật đại bổ. Giống như kẻ khát thì gặp nước ngọt có dính bùn thì cũng phải uống thôi.

Hắc bào nhân vừa kéo khăn mặt xuống, một khuôn mặt tuyệt diễm lộ ra. Đôi mắt đỏ yêu dị, sống mũi cao, đôi gò má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi môi hồng nhuận tươi tắn. Khuôn mặt nàng đẹp phải gọi giống như là một con búp bê, đẹp đến tinh xảo, không hề có một tì vết nào.

"Thật đẹp. Ngọc Dung phải kém xa." - Kim Hậu thầm nghĩ.

Nhưng nghĩ lại, Kim Hậu liền cười không dám so sánh nữa. Trên đời này vô số người, mỹ nhân chắc phải vô số rồi. Và mỗi người mỗi vẻ đẹp mà, so sánh người này ngươi kia làm gì.

"Cơ mà cô nàng Ngọc Dung cũng đẹp mà. Có điều mang một chút tư vị khác thôi." - Kim Hậu khẽ mỉm cười suy tư, bỗng nhiên hắn rùng mình. - "Ơ... mình vừa mới nghĩ cái quái gì thế?? Không được, không được, không được để sắc đẹp làm mê muội".

Nói rồi hắn liền tát vào mặt hắn mấy cái. Hành động này làm cô nàng mặc hắc bào ngẩn ngơ nhìn hắn.

"Ngươi... ngươi làm gì mà tự tát mình thế???" - Cô nàng liền lên tiếng hỏi.

"À.. Không có gì. Chỉ là.. à thôi đừng hỏi sẽ tốt hơn." - Kim Hậu tính trả lời liền ngừng lại, nói ấp mở, vẻ mặt có chút ngượng.

"Vậy à??? Chắc là so sánh ta với ai đó phải không??" - Cô nàng này liền nói, sắc mặt tỏ ra có chút hứng thú nhìn về Kim Hậu.

"Ặc.. Trực giác phụ nữ sao nhạy bén thế??? Giác quan thứ sáu gì mà kinh khủng dữ vậy nè??" - Kim Hậu đổ cả mồ hôi hột thầm nghĩ. - "Khoan nói về chuyện đó đã, bây giờ cô đã ổn chưa??" - Hắn liền chuyển chủ đề ngay.

"Ổn rồi. Có điều ta chưa thể về." - Cô nàng này liền đáp.

Ở tổ chức của cô nàng, nhiệm vụ một khi được thi hành thì phải hoàn thành bằng mọi giá, bằng không tổ chức sẽ lấy mạng của mình. Nhưng nhiệm vụ phải vừa sức với người nhận, vượt quá sẽ đưa cho người khác có khả năng. Và nếu đủ khả năng mà vẫn thất bại, thì do ngươi yếu kém, mà yếu kém sẽ bị đào thải. Đó là quy luật của tổ chức của cô nàng.

"Ý cô là chưa thể trở về do nhiệm vụ ám sát kia sao??" - Kim Hậu liền nói.

Có điều vừa dứt lời, cô nàng này liền nhìn Kim Hậu với ánh mắt sắc lạnh, sát khí của cô nàng bắt đầu tỏa ra.

"Đừng... chỉ là tôi đoán vậy thôi. Trên đường tới đây, tôi nghe phong phanh một chút. Vừa rồi nhìn thấy trận chiến lúc nãy, kèm với y phục của cô nên tôi đoán vậy thôi." - Kim Hậu liền giơ tay lên, gấp gáp nói. Lúc này hắn đã quên mất hắn có Bạch lão làm bảo tiêu rồi.

Nhìn Kim Hậu gấp gáp giải thích như vậy, cô nàng liền thu lại sát khí. Sau đấy liền miễn cưỡng đứng dậy nhìn Kim Hậu thật lâu.

"Ngươi. Mang ta tới Đế Đô." - Cô nàng bất chợt lên tiếng nói.

"Hả?? Cái gì cơ??" - Kim Hậu ngạc nhiên thốt lên.

"Đáng ra ta phải nên giết ngươi vì ai bảo ngươi biết được bí mật của ta. Nhưng có điều thấy ngươi đã tận tình giúp đỡ như vậy thì ta cũng chẳng muốn lấy oán báo ơn. Thế nhưng ta cũng còn phải theo dõi ngươi thêm để tránh cho ngươi tiết lộ chuyện này." - Cô nàng nói với một giọng điêu lạnh nhạt, bộ dáng không hề đùa giỡn.

"Nhưng mà...."

"Không nhưng nhị gì cả. Làm ngay, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay." - Cô nàng liền xoắn tay áo lên với một bộ dáng đe dọa nói.

"Trời đất ơi. Con làm gì nên tội??" - Kim Hậu khóc không ra nước mắt.

"Sao?? Ý kiến cái gì?? Còn không mau dẫn ta đến Đế Đô. Ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Không thì không yên thân với ta đâu." - Cô nàng liền lớn tiếng quát.

"Vâng.. Vâng.." - Kim Hậu liền chịu thua, hắn không muốn đôi co nữa. "À mà tôi là Kim Hậu. Cô tên là gì??"

"Kim Hậu sao?? Tên rất lạ. Còn ta tên chỉ một chữ, Ảnh." - Cô nàng liền nhẹ nhàng nói, có điều giọng của cô nàng bỗng lệch hẳn đi.

"Ảnh sao?? Nghe cũng lạ. Gọi Ảnh không nghe nó cũng có chút kì lạ. Nếu tôi gọi cô là Kiều Ảnh được không??" - Kim Hậu liền cười nói. "Thêm một chữ vào nghe khác hẳn đúng không??"

"Kiều Ảnh?? Kiều Ảnh sao??" - Cô nàng liền thẩn thờ.

"Nếu để một chữ Ảnh có lẽ giống trong chữ ảo ảnh quá. Nên tôi thêm chữ Kiều vào. Kiều Ảnh. Kiều trong kiều diễm, Ảnh trong hình ảnh. Thế nào??" - Kim Hậu mỉm cười nhìn cô nàng. Có điều đặt tên Kiều Ảnh cũng hợp quá đi. Vì cô nàng vô đúng là vô cùng kiều diễm mà.

"Hừ, ngươi muốn gọi ta thế nào thì gọi. Còn bây giờ thì dẫn đường đi." - Kiều Ảnh lạnh lùng đá vào mông Kim Hậu một cái để cố che dấu đi cảm xúc ngượng ngùng không đáng có.

"Ui... Đau." - Kim Hậu liền cười khổ xoa xoa cái mông rồi dẫn Kiều Ảnh trở về.

"Khặc khặc. Vi sư đã nói rồi. Ngươi mà cứ cười như thế thì cuộc đời ngươi chỉ có một màu thôi. Mà màu hồng hay đen thì phải xem thêm rồi. Cơ mà... ta nghĩ ngươi sắp gặp đen đấy. Khặc khặc."

Văng vẳng bên tai Kim Hậu lúc này là giọng cười khoái chí của Bạch lão, khiến hắn càng ức chế hơn mà lại không thể phát tiết ra.

Thế là giờ đây, hắn đã có một cô nàng Ngọc Dung chỉ sợ thiên hạ không loạn, và còn rất không tình nguyện dẫn thêm một cô nàng sát thủ Kiều Ảnh lon ton bên cạnh xem ra cũng không kém phần. Liệu tới Đế Đô, hắn sẽ lại đối mặt những gì đây? Có trời mới biết được. Cơ mà trước mắt, hắn phải đối mặt trước một mối "hiểm họa" trước đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui