Vợ Boss Là Công Chúa

“...” Lục Minh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô bóng biến mất sau hành lang, sau đó là tiếng đóng cửa “Rầm” vang lên. Lục Minh hờ hững quay sang hỏi quản gia Ngô: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

“...” Quản gia Ngô báo cáo khái quát sự tình. Nghe xong, Lục Minh cười khẽ, cô gái này sao mà ngốc nghếch thế?

Anh biết hôm nay Tiết Phương Hoa đến nhà sẽ khiến cảnh Y Nhân bị kích động. Có điều, anh nghĩ Cảnh Y Nhân luôn chậm hiểu trong chuyện tình cảm, đôi khi nếu có Tiết Phương Hoa kích thích một chút, cô sẽ trở nên nhạy bén hơn.

Nhưng anh không nghĩ tới cô bị kích động hơi quá, không ngờ cô bé này lại giả vờ mang thai để chơi lại Tiết Phương Hoa. Lục Minh lạnh lùng hỏi: “Phương Hoa thì sao?” Quản gia Ngô cung kính nói: “Cô ấy nổi giận bỏ đi, nhưng tình hình có vẻ không nghiêm trọng lắm.” Quả nhiên trong lòng cậu chủ vẫn quan tâm đến cô Tiết Phương Hoa.

“...” Lục Minh lãnh đạm gật đầu rồi ung dung đi lên tầng.

Chuyện giữa Lục Minh và Tiết Phương Hoa là nỗi đau mà cả đời này Lục Minh cũng không muốn đề cập đến, vì anh chính là nguyên nhân dẫn đến việc người mà anh vẫn luôn coi như em gái – Tiết Phương Hoa – không chỉ mất đi chức năng của một người phụ nữ mà còn để lại di chứng bệnh tật về sau. Vì thế anh đã hứa hẹn sẽ chăm sóc Tiết Phương Hoa cả đời, dù là ở phương diện kinh tế hay ở phương diện tinh thần. Anh vẫn chăm sóc cô như em gái, cho phép cô tự do qua lại nhà mình. Lần trước vì Cảnh Y Nhân hiểu lầm, thấy cô ghen như vậy, anh đau lòng đến mức đã đồng ý với cô rằng sẽ không liên hệ với Tiết Phương Hoa nữa. Vì thế anh định mời thêm vài bảo mẫu đến biệt thự của Tiết Phương Hoa để chăm sóc cô ấy, tận lực bồi thường về mặt kinh tế chứ không gặp trực tiếp nữa.

Anh không hề ngờ tới hôm nay Tiết Phương Hoa và Cảnh Y Nhân lại cãi nhau to đến như vậy. Cảnh Y Nhân ghen khiến anh rất vui mừng, chỉ là cô đã bắt nạt Tiết Phương Hoa hơi quá đáng rồi. Tiết Phương Hoa chẳng hề làm gì mà Cảnh Y Nhân lại đổ rượu lên đầu cô ấy, hất đồ ăn vào mặt cô ấy, chửi cô ấy là tiện nhân, còn phá hỏng xe cô ấy nữa.

Nếu Cảnh Y Nhân làm thể với người khác, anh không chỉ không trách cứ cô mà còn giúp cô hả giận, nhưng Tiết Phương Hoa thì anh lại nợ cô ấy quá nhiều... Không lẽ anh đã quá nuông chiều Cảnh Y Nhân, làm hư cô rồi?

Lục Minh thầm thở dài một hơi, dừng lại trước cửa phòng, nghe thấy âm thanh đồ đạc bị ném xuống đất vang lên trong phòng. Lục Minh hơi nhíu mày, đẩy cửa bước vào, thấy Cảnh Y Nhân vật mạnh điện thoại di động của mình xuống sàn, còn cả kẹp tóc trên bàn trang điểm, túi xách, cả thẻ ngân hàng trong túi nữa.

Chỉ cần là những đồ vật Lục Minh cho cô, cô đều ném mạnh xuống sàn. “Em còn định cố tình gây sự đến khi nào nữa?” Lục Minh gầm nhẹ một tiếng.

“...” Cố tình gây sự? Đúng, là cô cố tình gây sự, cô dối trá lừa gạt người khác, nói cô mang thai!

Cảnh Y Nhân không thèm nhìn Lục Minh cái nào, cô đi chân trần, chạy về phía ban công.

Vào giờ này, mặt trời nóng đến mức bỏng rát, nền gạch ở ban công bị hấp thụ nhiệt, nóng như nồi sắt nung.

Cảnh Y Nhân giẫm chân lên bị bỏng, muốn rụt chân về nhưng nghĩ Lục Minh đang ở trong phòng, cô lại không muốn nhìn thấy anh nên vẫn bước ra ban công, bình tĩnh nhìn hàng lan can trước mặt. Lục Minh thấy lúc cô bước chân ra ban công, bàn chân nhỏ rõ ràng bị nóng đến mức hơi run rẩy nhưng vẫn cố chấp đi tiếp.

Cô mặc váy dài màu trắng, bàn chân nhỏ trắng nõn chẳng bao lâu cũng đỏ ửng lên.

Lòng Lục Minh thắt lại, đau lòng vội đi ra ban công rồi bế cô lên. Vừa bị bể lên, Cảnh Y Nhân lập tức liều mạng giãy giụa.

“Thả cháu xuống! Cậu làm gì thế hả!?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui