Vợ Boss Là Công Chúa

Lục Minh khẽ lắc đầu: “Không, ý tôi là di chứng về sau của Tiết Phương Hoa là giả, không sống được bao lâu nữa cũng là giả, nhưng việc cô ấy không có tử cung thì là thật. Chuyện năm đó rốt cuộc có phải là một âm mưu hay không vẫn chưa thể xác định. Tôi đã phải người đi điều ra, nhưng chưa có kết quả nhanh như vậy.”

“Sao cậu biết là giả? Ai nói cho cậu?”

“...” Lục Minh nhất thời nghẹn lời.

Anh nâng tách cà phê trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm, che giấu đi tia bất an nơi đáy mắt. “Bí mật.” Phó Minh Tuấn bình tĩnh nhìn Lục Minh, đáy mắt anh ta xẹt qua một tia sáng tỏ, miệng nhếch lên một nụ cười, vô cùng thần bí mà nói: “Tôi biết bí mật của cậu và Cảnh Y Nhân.”

“Cảnh Y Nhân trước đây đã chết rồi đúng không? Sao cậu lại đưa Cảnh Y Nhân này đến?” Phó Minh Tuấn nhướn mi, vẻ mặt biểu thị sự hả hê cùng khinh thường.

“...” Đồng tử Lục Minh co rút lại, quay đầu nhìn Phó Minh Tuấn với ánh mắt khó hiểu. Phó Minh Tuấn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lục Minh trở nên tái nhợt, khẽ cười một tiếng. “Thật ra cậu dùng cô ta vào việc gì chẳng liên quan tới tôi, để đề phòng đàn bà quấy rầy cũng được, để không phải chịu trách nhiệm với Tiết Phương Hoa nữa cũng được.” “Nhưng dù sao người ta cũng là một cô gái còn trẻ tuổi, đâu thể giả làm vợ cậu mãi, đợi đến khi chuyện của cậu xử lý xong xuôi thì nhường cô ấy cho tôi nhé.” Câu nói của Phó Minh Tuấn còn chưa dứt, Lục Minh đã bất ngờ đứng dậy, mạnh tay túm chặt lấy cổ áo Phó Minh Tuấn kéo anh ta lên.


Anh quát: “Phó Minh Tuấn, cái gì gọi là vợ bạn thì không được động vào, cậu không hiểu à?” Phó Minh Tuấn không ngờ Lục Minh sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhưng anh ta cũng không phản đối. “Cô ấy không phải là vợ của cậu, vợ cậu là cảnh Y Nhân trước đây.” “Giấy đăng kí kết hôn vẫn còn yên vị ở nhà tôi đấy.” Lục Minh nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ấy chưa kết hôn.”

Tiếng Phó Minh Tuấn vừa dứt, Lục Minh không chút nể tình đấm một cái lên khuôn mặt tuấn tú của Phó Minh Tuấn.

“Tấm gương về đối nhân xử thế như cậu mà lại có loại tư tưởng xấu xa này. Cậu c** cầm thú!”

Lục Minh nổi giận gào thét, chuyện báu vật của mình bị người khác thèm thuồng nhìn chòng chọc khiến cơn phẫn nộ của anh chỉ trong nháy mắt đã chiếm trọn toàn bộ cơ thể. Phó Minh Tuấn ngã sang một bên va vào kệ hàng cạnh đó, khách mua sắm sợ hãi ùn ùn chạy ra ngoài. Phó Minh Tuấn đứng vững lại, lau đi vết máu bên khóe miệng, gầm nhẹ.

“Cậu không đồng ý thì cứ nói thẳng, phát điện như vậy để làm gì? Con gái nhà người ta phơi phới như thế, chỉ có cậu được phép theo đuổi còn tôi thì không à, đầu ra cái kiểu ngang ngược như cậu hả?”


“Cô ấy là vợ tôi.” Lục Minh nhắc lại lời phản bác một lần nữa.

“Lục Minh, cậu có thích cô ấy không? Cảnh Y Nhân trước đây đâu mất rồi?” “Không cần cậu quan tâm.” Nói rồi Lục Minh lấy ví ra, rút một tờ tiền đặt lên quầy thu ngân, bồi thường cho tổn thất của bọn họ rồi xoay người rời đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Phó Minh Tuấn và Lục Minh đánh nhau, hồi trước ở trường bọn họ đã đánh nhau không ít lần, cũng quen rồi, tình nghĩa từ trước đến nay không vì thế mà sứt mẻ. Phó Minh Tuấn đi theo: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.” “...” Lục Minh không thử gì, xem ra là nổi giận thật rồi, thấy vậy Phó Minh Tuấn không dám động vào ngòi nổ của Lục Minh nữa.

Bỏ qua đề tài trước đó, anh ta tốt bụng mở miệng hỏi: “Chuyện của Tiết Phương Hoa cậu định giải quyết như thế nào?”

“...” Lục Minh vẫn không thèm để ý đến anh ta như cũ, nhanh chân bước về phía trước.

Anh đi thẳng đến bãi đậu xe, leo lên xe đóng sầm cửa lại rồi nổ máy rời đi.

“...” Anh ta còn chưa làm gì mà đã nổi giận như thế rồi cơ à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận