Vợ Boss Là Công Chúa

Lục Minh lo Cảnh Y Nhân về nhà mẹ đẻ một mình sẽ bị Cảnh Triệt sẽ trả mối thù lần trước lên người cô, nên anh cũng đi theo. - Cảnh Đức Chính sau khi biết Lục Minh sắp đến, ngay cả cuộc họp công ty cũng không quan tâm, chạy vội về nhà. Từ sau vụ đắc tội Lục Minh hai ngày trước, ông ta không dám nhắc gì về chuyện làm ăn với Lục Minh, và cả chuyện đứa con trai Cảnh Triệt nữa. Hôm nay Lục Minh tự mình đến cửa, ông ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để nịnh bợ. Ông ta gọi điện thoại cho bảo mẫu, bảo bà đi mua trước thật nhiều đồ ăn cao cấp. Lúc Cảnh Đức Chính trở về, phát hiện Cảnh Triệt cũng ở nhà, hai ngày qua, Cảnh Triệt đi muộn về sớm, còn ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa dậy.

Ông ta sợ Lục Minh biết Cảnh Triệt ở nhà sẽ không bỏ qua cho anh ta, nên dứt khoát khóa trái cửa phòng con trai lại.

Lúc Lục Minh đến cửa, Cảnh Đức Chính đã thay âu phục, đi giày da trông rất trang trọng, cung kính chờ đợi.

Cảnh Đức Chính chủ động lấy dép cho Lục Minh thay ở huyện quan. Lục Minh từ trước đến nay luôn thích sạch sẽ, sao có thể đi dép của người khác được. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Cảnh Đức Chính đang cúi người đặt dép, rồi không để ý đến ông ta nữa, đôi giày da bóng loáng đến mức có thể phản quang được đạp thẳng lên mặt sàn, anh kéo tay Cảnh Y Nhân đi vào phòng khách. “...” Cảnh Đức Chính lúc này mới chợt hiểu ra vì sao Lục Minh không đi dép trong nhà. Mặc dù ông chuẩn bị toàn dép mới, nhưng Lục Minh không biết, dù biết thì anh cũng sẽ không đi dép của nhà người khác. Cảnh Đức Chính dẫn Lục Minh và Cảnh Y Nhân tới số pha chính giữa phòng khách.

Nhìn thấy trong tay Cảnh Y Nhân mang theo một ít thực phẩm dinh dưỡng nhập khẩu, ông ta vội vàng nhận lấy, giao cho bảo mẫu. Rồi ông ta sai bảo mẫu đi pha trà, nhắc nhở nhất định phải pha loại trà hảo hạng mà ông cất giấu bấy lâu. Cảnh Đức Chính ngồi xuống, hai tay mười ngón khẩn trương đan qua đan lại, tưởng rằng Lục Minh vẫn chưa định bỏ qua cho con trai mình.

Mãi sau, ông ta mới mở miệng: “Lục... Lục tổng à, Cảnh Triệt vẫn chưa về nhà hai ngày rồi... Tôi cũng không biết.”

Cảnh Đức Chính còn chưa nói xong, Lục Minh lười biếng tựa vào số pha, một tay cầm tay Cảnh Y Nhân đùa nghịch, một tay rút lá thư từ túi áo trước ngực miễn cưỡng đặt lên bàn, sau đó nghiêng người đẩy đến trước mặt Cảnh Đức Chính.

“Cha tôi bảo tôi đưa cho công thứ này” Anh cắt ngang lời nói của Cảnh Đức Chính. “...” Cảnh Đức Chính đột nhiên ngẩn ra, hai giây sau mới định thần lại.

Ông ta chậm rãi cúi đầu nhìn chằm chằm lá thư màu đỏ trên bàn, đọc dòng chữ mạ vàng “Thư mời“.

Nhìn thấy hai chữ này, con ngươi Cảnh Đức Chính đột nhiên co rút lại.

Tất nhiên ông ta hiểu đây là thư mời đến dự tiệc tại Nhà Vàng của tổng thống, cũng chính là bữa tiệc xa hoa được tổ chức tại Nhà Vàng vào ngày thủ trưởng đại nhân nhậm chức tổng thống.

Bữa tiệc xa hoa này chỉ có cán bộ quan chức có quân hàm mới có thể tham gia, còn loại doanh nhân tầm thường như ông ta thì cả đời cũng chẳng có tư cách. Cảnh Đức Chính kích động đến khẽ rụt người lại, có phần không dám tin mà thầm nuốt nước miếng, không dám chắc hỏi: “Gửi... cho tôi?” Ông ta chỉ vào mình. “Ông có thể không đi.” Lục Minh miễn cưỡng nói. “Đi chứ, tôi nhất định sẽ đi.” Cảnh Đức Chính giật lấy lá thư trên bàn ôm vào trong ngực, dường như sợ Lục Minh đổi ý. Cơ hội tốt để “bắt tay” với đủ loại quan to, quý nhân thế này, để đặt nền móng kinh doanh về sau, ông ta có ngu mới không đi. Cảnh Đức Chính vội đứng dậy cất thư mời vào két sắt rối khóa kỹ, sau đó quay lại trò chuyện cùng Lục Minh một hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui