Vợ Boss Là Công Chúa

Khuôn mặt Cảnh Y Nhân có vẻ ngơ ngác: “Sao cậu lại biết bài thơ này?”

Ngoài cô và Khâu Vương ra thì không ai biết bài thơ này mới đúng. Lục Minh cười khẩy một tiếng, lạnh lùng gỡ tay Cảnh Y Nhân xuống rồi đứng lên, bước nhanh về phía trước. Đâu còn gì để giải thích nữa, sự thật đã ở ngay trước mắt rồi. Mặc dù Lục Minh biết đó là quá khứ của Cảnh Y Nhân, bây giờ bọn2họ là vợ chồng, anh không nên để ý mấy thứ đó, nhưng trong lòng anh vẫn không chấp nhận được Cảnh Y Nhân lừa dối mình, thậm chí vừa rồi cô còn nói dối anh nữa. Cô nói mình không có tình cảm nam nữ với Khâu Vương, vậy bài thơ kia có ý gì? Không phải nó mang tình cảm nhớ nhung tha thiết của một cô gái đối với một người đàn ông sao? Có lẽ Cảnh Y Nhân còn6chưa biết Nhạc Phong chính là Khâu Vương chuyển thể, nếu biết, liệu Cảnh Y Nhân có rời xa anh để thực hiện lời hứa hẹn năm xưa rằng “Kiếp sau sẽ gả cho anh ta” hay không

Nghĩ đến đây, nỗi chua xót khó chịu trong lòng Lục Minh càng ngày càng tăng lên.

“...” Nhìn bóng dáng Lục Minh đi xa, Cảnh Y Nhân vội đứng lên đuổi theo anh.

“Cậu ơi, anh nghe em nói đã, đó đều là chuyện quá khứ rồi.7Khâu Vương đã mất, nơi này chỉ có chúng ta, em là vợ anh, anh đâu cần để ý chuyện đó?”


“...” Anh có thể không để ý được sao? Khâu Vương chính là Nhạc Phong, bây giờ hắn ta vẫn đang sống bên cạnh bọn họ.

Anh luôn thấy nghi hoặc một điều, Nhạc Phong chỉ mới quen Cảnh Y Nhân không lâu, nhưng anh ta lại có thể vì cô mà hy sinh nhiều đến vậy. Chỉ cần là chuyện về Cảnh Y4Nhân, anh ta luôn để ý từng li từng tí.

Anh biết rõ Cảnh Y Nhân mang thai, vết thương cũng chưa lành, anh cứ bỏ đi như vậy thì hơi quá đáng, nhưng sự đau đớn dai dẳng trong lòng anh như ngọn núi lửa chực phun trào, anh không muốn làm cô bị thương, chỉ muốn ở một mình một lát.

Lục Minh bước đi quá nhanh, Cảnh Y Nhân đang mang thai, hơn nữa sức khỏe cô vốn suy yếu nên không6đuổi kịp anh.


Lục Minh rẽ vào phía trước tòa nhà nội trú của bệnh viện, đến khi cảnh Y Nhân đuổi theo đến nơi thì không nhìn thấy anh đâu nữa. Cảnh Y Nhân lo lắng lấy di động ra gọi cho Lục Minh nhưng không có ai nghe máy. Sau đó cô tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không thấy tăm hơi Lục Minh. Bất đắc dĩ, Cảnh Y Nhân đành phải trở lại phòng bệnh rồi gửi cho Lục Minh một tin nhắn. “Cậu ơi, chẳng phải anh luôn khuyên em hãy quên đi những chuyện không vui trong quá khứ hay sao, nếu chúng ta đã là vợ chồng thì cần gì phải để ý chuyện đó nữa?”

Cảnh Y Nhân nhắn tin rồi đợi hồi lâu mà không thấy Lục Minh trả lời. Sau đó, Cảnh Y Nhân lại gửi thêm một tin nhắn: “Cậu ơi, nếu cậu có gì không thoải mái thì mau nói ra, việc gì phải buồn phiền vì một người đã chết mấy ngàn năm chứ?” Cảnh Y Nhân cảm thấy thế này hoàn toàn không giống tính cách của Lục Minh.

Một người đã chết mấy ngàn năm sao lại khiến Lục Minh tức giận đến vậy? Lục Minh nổi nóng vì chuyện này khiến cô cứ cảm thấy kì lạ. Nghĩ đến đây, cô hơi buồn bực, tại sao bỗng nhiên Lục Minh lại quan tâm đến quá khứ của cô đến mức này.

Đứng trên ban công của tầng cao nhất, gió thổi mạnh đến mức áo khoác của Lục Minh bay phấp phới, anh cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại mà Cảnh Y Nhân vừa gửi tới. “Cậu ơi, nếu cậu có gì không thoải mái, hãy nói ra...” Anh có thể nói ra sao? Anh có thể nói với Cảnh Y Nhân rằng Nhạc Phong chính là Khâu Vương, anh ta vẫn còn sống à?

Anh không dám mạo hiểm nói ra, cũng chỉ có thể giận dỗi một mình. Anh nghĩ nếu hóng gió trên mái nhà, có lẽ tâm tình sẽ khá hơn... Thế nên Cảnh Y Nhân hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc trong lòng Lục Minh đau đến mức nào, khó chịu ra sao. Biết được cô thật sự đã từng yêu người đàn ông đó, mà bây giờ anh ta lại tìm đến đây...

Lục Minh bỗng cảm thấy hình như mình đã trở thành người thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận