Vợ Boss Là Công Chúa

Nghe vậy, Hắc Long nhếch khóe miệng lên, liếc nhìn Cảnh Y Nhân, dường như cố ý châm ngòi ly gián: “Tóm lại, cô ấy và anh đi cùng nhau là sự2thật, bất kể là cô ấy tự nguyện hay bị anh ép buộc, chẳng phải kết quả vẫn vậy TV hay sao.”

“Cô ấy mặc đồ mỏng tang như vậy, anh lại chỉ6là một người đàn ông bình thường, vợ anh đang mang thai...” “Hắc Long! Anh đủ rồi đấy!” Lục Minh sầm mặt lại, giận dữ quát lên một tiếng.

Hắc Long có ý7ám chỉ rằng vợ Lục Minh đang mang thai nên anh làm loạn ở bên ngoài. Rõ ràng là anh ta đang cố ý khiến cảnh Y Nhân hiểu lầm. Lục Minh4lạnh nhạt giải thích: “Nhạc Nhu là chị họ của tôi, anh cho rằng tôi sẽ làm gì chị ấy?”

“Ai có thể cam đoan được? Lục Minh anh tuy là thái tử6gia của thành phố S, nhưng Nhạc Nhu nhà chúng tôi cũng là mỹ nữ tuyệt sắc, anh có suy nghĩ bỉ ổi hay không...”


“Đủ rồi! Cút ra ngoài!”

Đột nhiên, một tiếng gào dữ dội vang lên khiến hai người đàn ông to xác sợ đến rụt cổ, đồng thời đánh mắt nhìn về phía âm thanh phát ra. Lần này, người nổi nóng chính là Cảnh Y Nhân, cô đang tức giận mắng Hắc Long. Tuy rằng cô vẫn chưa biết tại sao Lục Minh lại đem đồ của mình cho Nhạc Nhu, nhưng cô biết rõ nhân phẩm của anh.

Vậy mà Hắc Long dám nói Lục Minh bỉ ổi, khiến nỗi căm tức trong lòng Cảnh Y Nhân lập tức trào lên. Cảnh Y Nhân chỉ vào cửa nói: “Nơi này không chào đón anh! Vương tử Hắc Long nên về đi!” “...” Cầu Cầu tỏ vẻ đồng tình ngước mắt nhìn cha. Dù ở đâu đi nữa, cha luôn bị người ta chán ghét. Ai bảo bình thường cha suốt ngày kiêu ngạo. “...” Ở nước Z, đây là lần thứ hai Hắc Long bị người ta thẳng thừng đuổi ra, một lần là Lục Minh, một lần là Cảnh Y Nhân.

Anh ta đường đường là hoàng tử của một quốc gia, ai gặp mà không nịnh bợ. Thế mà hai vợ chồng nhà này chẳng để ý đến thể diện của anh ta, lần nào cũng đuổi anh ta đi. Hắc Long tức giận đến mức vung tay lên, muốn đuổi người à, anh ta cũng chẳng thèm ở lại. Nếu có bản lĩnh thì sau này gặp phiền toái, đừng đến nhờ anh ta hỗ trợ.


Hắc Long xoay người bước đi, Cầu Cẩu bé nhỏ lập tức lon ton chạy theo sau.

Hắc Long đi khỏi, Cảnh Y Nhân lạnh nhạt nhìn Lục Minh.

“Anh hãy nói rõ ràng, chuyện này là thế nào?”

“...” Lục Minh kể lại hôm qua anh đã đưa Nhạc Nhu đi, còn mang đồ của Cảnh Y Nhân cho Nhạc Nhu dùng, nhưng không nhắc đến chuyện đưa Nhạc Nhu về. Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi. “Anh nói đã đưa chị ấy về lúc hơn 6 giờ, nhưng hôm qua 9 giờ anh mới về, hơn nữa vì sao anh không lấy lại đồ của em?”

“...” Nghe vậy, trong lòng Lục Minh lộp bộp một cái. Anh không nói là vì không muốn để cảnh Y Nhân biết chuyện bí mật của gia tộc Nhạc Phong. Còn về việc không lấy lại mấy món đồ đó,lúc ấy anh không nghĩ được nhiều như vậy, hơn nữa Nhạc Nhu đã làm hỏng áo, chắc chắn Cảnh Y Nhân sẽ không mặc nữa, nên không cần thiết phải mang về. Nhưng bây giờ bị Cảnh Y Nhân chất vấn, Lục Minh chẳng thấy phiền mà ngược lại còn có chút cao hứng. Cô cảm thấy nguy hiểm, đang hỏi cung anh vì ghen sao? Thông thường mỗi khi gặp gỡ đối tác, anh chỉ thấy người ta bị vợ gọi điện hỏi cung, hoặc giục về nhà. Lần đầu tiên Lục Minh cảm nhận được cảm giác bị hỏi cung thế này, anh thấy thật thoải mái, không hiểu sao tâm tình lại cực kỳ sung sướng. Nhưng anh lại không biết phải trả lời Cảnh Y Nhân như thế nào. Thấy anh không nói gì, Cảnh Y Nhân tức giận chống nạnh chất vấn: “Vì sao? Em đang nói chuyện với anh đấy! Anh đừng tưởng rằng Nhạc Nhu là chị họ của anh thì sẽ không sao nhé!” “Chị ấy dùng son môi của em, lấy kẹp tóc của em, lấy cả... áo khoác lông cừu mà em thích nhất nữa!” Nói xong, Cảnh Y Nhân cảm thấy ấm ức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận