Vợ Boss Là Công Chúa

Ngay lúc anh ta đẩy cửa phòng ra, Lục Minh đã đứng trước mặt anh ta, vẻ mặt trông như đi bắt gian lạnh lùng bình tĩnh nhìn Nhạc Phong.

Lục Minh nhíu mày, hình như đang nói “Anh định chạy đi đâu?” “Sao ngài Nhạc về sớm thế?” Nói xong, Lục Minh liếc2bàn ăn trong phòng, hầu như chưa ai dùng bữa cả.

“Anh chưa ăn gì đã định đi rồi sao?” Hay là biết anh sắp đến nên trốn trước?

Lục Minh liếc thấy Cảnh Triệt cũng ở trong phòng. Vừa rồi, sau khi ngắt cuộc gọi với Cảnh Y Nhân, Lục Minh đã gọi cho6nhà họ Cảnh, xác nhận nhà họ Cảnh quả thật đã xảy ra chuyện, còn Cảnh Y Nhân quả thật ra ngoài ăn cơm cùng cảnh Triệt.

Còn về chuyện vì sao bỗng dưng Nhạc Phong ở đây thì anh lười suy đoán.

Không phải Lục Minh không tin tưởng Cảnh Y Nhân mới phải7xác nhận như vậy, mà là vì anh muốn yên tâm hơn.

“Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, có một số việc muốn chuyện trò với anh họ, chúng ta cùng ngồi một lát đi.” Vừa rồi Lục Minh còn gọi Nhạc Phong là ngài Nhạc, bây giờ lại gọi anh họ, cố4ý tách xa mối quan hệ ra rồi lại kéo về gần, dường như đang nhắc nhở Nhạc Phong rằng anh ta cũng là anh họ của Cảnh Y Nhân. Vì Nhạc Phong vừa xuất hiện, trong lòng Lục Minh lập tức cực kỳ rối ren. Tên tình địch này, anh không thể6không đề phòng được.


“...” Nhạc Phong lạnh nhạt nhìn Lục Minh: “Giữa cậu và tôi có gì để nói à?”

“Con tôi chỉ còn vài tháng nữa sẽ chào đời, anh là bác họ, chẳng lẽ không quan tâm một chút hay sao?”

“...” Bàn tay đang buông xuống của Nhạc Phong đột nhiên nắm chặt lại.

Nói xong, Lục Minh bước qua Nhạc Phong, đi vào phòng.

Nhạc Phong đứng tại chỗ vài giây, khuôn mặt xanh mét, âm thầm nghiến răng chịu đựng, rồi anh ta chậm rãi bước vào theo Lục Minh.

Lục Minh vừa đến đã chủ động kéo ghế dựa bên cạnh Cảnh Y Nhân ra.

Nhân viên phục vụ mang bộ bát đũa mới đến. Lục Minh không vội ăn mà ngồi sát vào Cảnh Y Nhân, một bàn tay ôm eo cô, một bàn tay nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của cô để kiểm tra nhiệt độ.


“Em ra ngoài sao không chịu mặc nhiều quần áo vào, tay em lạnh quá.”

Cảnh Y Nhân cười nhẹ với Lục Minh: “Em không lạnh.”

“Không lạnh cũng phải mặc.” Giọng nói Lục Minh đầy vẻ yêu chiều lại có phần trách cứ, anh cầm điều khiển điều hòa tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút.

Nhạc Phong trở lại phòng, cố ý chọn vị trí ngồi cách Lục Minh một chiếc ghế, rồi lạnh nhạt mở miệng: “Sau khi con anh chào đời, dựa theo phép tắc thì phải do mẹ tôi tặng quà, nhưng mẹ tôi mất sớm, đến lúc sinh, tôi sẽ gửi cả cho...” Dựa theo phép tắc, anh ta nên giao cho Ngô Tú Quyên, sau đó Ngô Tú Quyên giao cho Lục Minh. Nhạc Phong lại nói: “Tôi sẽ gửi cho Y Nhân.“.

“...” Lục Minh làm như không nghe thấy lời nói của Nhạc Phong, vẫn tiếp tục ôm Cảnh Y Nhân, bàn tay lớn của anh kiểm tra trán cô, sau đó ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến gần mình, anh cúi đầu xuống thử nhiệt độ của cô.

Cảnh Y Nhân đang nhai rau trong miệng, bất mãn đảo mắt: “Em không bị sốt mà. Không cần sờ nữa đâu!”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Lục Minh hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô một cái.

“Nhiệt độ của em không bình thường, ông xã lo lắng cho em thôi.” “Em đâu phải trẻ con, em phải tự biết chứ.”

“Em có khác gì trẻ con đâu?” Nói xong, Lục Minh giơ tay lau sạch vết dầu mỡ trên khóe miệng cô đi, sau đó cho ngón cái vào miệng mình để liếm. Lục Minh không cho Nhạc Phong rời đi, nhưng anh lại phớt lờ sự có mặt của anh ta và Cảnh Triệt, cứ mải tình tứ với Cảnh Y Nhân. Hành động này của anh chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác phải nổi giận rồi. Nhưng Nhạc Phong lại tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận