Vợ Boss Là Công Chúa



0ảnh Y Nhân khẽ gật đầu: “Vâng!”

Lục Minh thấy cô đã bình tĩnh lại liền đưa tay lên, cẩn thận cởi quần áo trên người Cảnh Y Nhân. Khi cởi đến cuối cùng chỉ còn lại bộ đồ giữ nhiệt, nữ y tá đưa tới một chiếc chăn mỏng đã được khử trùng.


Lục Minh cầm chăn mỏng, phủ lên người cô. Anh đưa tay vào trong chăn, giúp cô cởi một lớp quần áo cuối cùng. Tới khi Cảnh Y Nhân đã cởi hết quần áo, bác sĩ gây mê để cô nằm nghiêng rồi bắt đầu tiêm thuốc gây tê vào xương sống ở sau lưng cô để gây tê nửa người. Cảnh Y Nhân không nhìn thấy bác sĩ gây mê làm thế nào, nhưng Lục Minh phải2trơ mắt nhìn bác sĩ gây mê dùng kim tiêm bằng thép rất to đâm vào trong xương sống của Cảnh Y Nhân. Bởi vì là thuốc tê nên vừa tiêm vào Cảnh Y Nhân hầu như không thấy có gì đau đớn, nhưng Lục Minh đau lòng tới mức nắm chặt lấy tay của Cảnh Y Nhân, cả người nổi hết da gà. Anh hận không thể thay cô chịu những khổ sở này. Trên đầu ngón tay Cảnh Y Nhân đeo thiết bị đo nhịp tim, trên cánh tay cắm một chiếc kim bướm to và dài, nó gắn luôn vào da, không gỡ xuống để tiện cho về sau khi phải đổi ống tiêm sẽ không cần châm kim nữa. Nhưng riêng cái này đã làm Lục7Minh thấy đau lòng không thôi.

Cũng may lúc làm phẫu thuật, người ta dùng một tấm mành che nửa người trên và nửa người dưới của Cảnh Y Nhân lại nên Lục Minh không nhìn thấy quá trình phẫu thuật. Anh lo Cảnh Y Nhân không thoải mái nên nắm chặt lấy tay cô, ở ngay bên cạnh cô. Anh cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ không cẩn thận thì hơi thở của mình sẽ làm ảnh hưởng tới bác sĩ. Sau khi Cảnh Y Nhân được gây tê nửa người, cô cũng không có cảm giác gì quá lớn, ý thức vẫn rất rõ ràng. Cô luôn cười với Lục Minh. Trong phòng phẫu thuật yên tĩnh, bên tai truyền tới tiếng tít... tít... tít... đều đều của1máy đo nhịp tim và tiếng lách cách khi dao, kéo kim loại va chạm vào nhau. Ngay cả hơi thở của mình và Lục Minh, Cảnh Y Nhân đều nghe được rất rõ.

Thời gian dần trôi đi, huyết áp Cảnh Y Nhân tụt xuống nên đầu hơi váng vật.


Những bác sĩ này đã từng nói với cô, đây là hiện tượng bình thường. Lục Minh nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh cô, nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay anh vì căng thẳng nên đổ cả mồ hôi.

Lục Minh còn lo lắng hơn cả cô nữa.

Bờ môi mỏng mím chặt nên trở nên trắng bệch. Đôi mắt thâm sâu của anh vẫn luôn căng thẳng, lo lắng nhìn cảnh Y Nhân chằm chằm. Cảnh Y Nhân sợ7mình ngủ mất, cô thấy Lục Minh căng thẳng như vậy bèn cười với anh.

“Ông xã! Hát một bài cho em nghe đi!” Từ trước tới giờ cô chưa từng được nghe Lục Minh hát. “...” Lục Minh còn lo lắng hơn cả cảnh Y Nhân, cả người anh toát mồ hôi. Đột nhiên Cảnh Y Nhân bảo anh hát, anh hơi bối rối, trong đầu trống rỗng. Bình thường anh rất ít khi hát. Cảnh Y Nhân đột nhiên bảo anh hát, Lục Minh cũng không biết phải hát cái gì, trong đầu anh chỉ nhớ tới bài hát hổi vẫn là học sinh thường hát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận