Vợ Boss Là Công Chúa



Ngay tại lúc Cảnh Y Nhân vừa hết thời gian ở cữ, cũng là ngày đứa trẻ đầy tháng. Chỉ với một tháng mà đứa trẻ hầu như biến hóa từng ngày một. Trước đây, Đại - Tiểu Đâu Đâu mỗi ngày ngoài ăn thì chỉ có ngủ, sau một tháng, ngoài ăn và ngủ ra, hai đứa còn có thể chơi đùa một lúc.

Đứa trẻ nằm trong nôi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, răng nanh còn chưa mọc mà đã học cắn môi trước, thỉnh thoảng phun nước bọt, có lúc bất ngờ còn kêu “a” lên một tiếng.

Trông cực kỳ đáng yêu. Thỉnh thoảng, Phương Tiểu Nhã cũng ôm con đến thăm Cảnh Y Nhân.

Trong các cuộc tán gẫu của những người phụ nữ từng sinh con, nói ba câu thì cả ba câu2đều nhắc đến con trẻ.


Hôm nay, Cảnh Y Nhân đang ở phòng khách chơi đùa với con, vừa trao đổi với Phương Tiểu Nhã một vài điều tâm đắc khi chăm sóc trẻ con. Đại Đâu Đâu nằm trong nôi, Cảnh Y Nhân cẩm chuông xúc xắc chơi đùa với bé nhưng bé không có phản ứng gì. Tiểu Đâu Đâu thì lại dùng đôi mắt tròn vo long lanh nhìn theo chuông xúc xắc trong tay Cảnh Y Nhân đong đưa qua lại, thỉnh thoảng còn cười một cái. Đúng lúc ấy, Cầu Cầu cũng đến nhà. Hôm nay, Cầu Cầu được Nhạc Nhu đưa tới đây chơi, Hắc Long lại không đi cùng. Cảnh Y Nhân cũng thấy may vì Hắc Long không tới, tên đàn ông bá đạo kia thực sự không ai thích7nổi, dù có đến đây, cô cũng không chào đón. Cầu Cầu vừa đến đã chạy về phía hai cái nôi bên cạnh Cảnh Y Nhân, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bám lấy một trong hai cái nôi. Khi nhìn bé cưng đáng yêu trong nôi, cái miệng nhỏ nhắn của Cầu Cầu cắn thành nôi mà lẩm bẩm: “Vợ bé nhỏ ơi, vợ bé nhỏ, em mau lớn lên nhé, khi nào trưởng thành, anh sẽ đến cưới em về.”

Nghe vậy, Cảnh Y Nhân, Nhạc Nhu và Phương Tiểu Nhã đều mỉm cười.

Cảnh Y Nhân chỉ vào một cái nồi mà nhắc nhở Cầu Cầu: “Con nhầm rồi, đây mới là Tiểu Đâu Đâu, còn trong nồi kia là Đại Đâu Đâu.”

Nghe vậy, trong lòng Cầu Cầu thịch một cái, đôi mắt tròn vo cẩn1thận nhìn khuôn mặt vô cảm của Đại Đâu Đâu.


Sắc mặt Cầu Cầu lập tức thay đổi, bé lườm Đại Đâu Đâu một cái với vẻ ghét bỏ, đồng thời Đại Đâu Đâu cũng quay đi, lười nhìn Cầu Cầu lấy một cái. Cầu Cầu chạy sang nỗi bên cạnh, lặp lại lời vừa rồi với Tiểu Đâu Đâu: “Vợ bé nhỏ ơi vợ bé nhỏ, em mau lớn lên nhé, khi nào trưởng thành, anh sẽ đến cưới em về.”

Lúc này, Tiểu Đâu Đâu nằm trong nỗi không ngừng cười với Cẩu Cầu, đứa trẻ mới được một tháng tuổi nên không cười ra tiếng được, bé há to miệng đến mức nhìn thấy được đầu lưỡi, đôi mắt bé híp lại. “Ma ma Y Nhân xem kìa! Em ấy đang cười, em ấy đồng ý7lấy con rồi!” “Được! Chờ con trưởng thành, Tiểu Đâu Đâu cũng trưởng thành, chỉ cần Tiểu Đâu Đâu đồng ý thì sẽ để em ấy làm vợ con nhé!” “Đừng nghịch nữa! Mau tới đây!” Nhạc Nhu vẫy tay với Cầu Cầu, ý bảo bé đến sô pha ngồi. Ngày thường, Cầu Cầu vốn cực kỳ nghe lời Nhạc Nhu, nhưng giờ bé lại không làm theo mà cầm chuông xúc xắc chơi đùa với Tiểu Đâu Đâu.

Điển hình có việc vợ đã quên mẹ đây mà. Bé mới có 4 tuổi thôi!

Đúng lúc ấy, đột nhiên, điện thoại bàn bên cạnh số pha vang lên. Người giúp việc nhấc lên nghe, nghe giọng nói bên kia điện thoại thì đưa cho Cảnh Y Nhân. “Cô Cảnh, có người tìm cô ạ.” Cảnh Y Nhân thản0nhiên là” một tiếng.

Thấy đứa trẻ dần buồn ngủ, cô đặt chuông xúc xắc xuống, lần lượt ôm hai đứa trẻ lên và giao cho bảo mẫu, sau đó xoay người nhận lấy điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận