Vợ Boss Là Công Chúa



Lục Minh nghĩ nếu bọn họ có số điện thoại của Cảnh Y Nhân thì hẳn là cô đã để lại cho họ. Lục Minh tuy không thích người khác quấy rầy, nhưng nghĩ nếu cảnh Y Nhân đã đồng ý với họ cho nên anh cũng không chút do dự đồng ý. Lục Minh lạnh nhạt đáp lại. “Được. Lát nữa, tôi sẽ cho người lái xe đến bệnh viện đón các bác.”

Nghe thấy tiếng Lục Minh, bên kia điện thoại hơi im lặng.

“Cậu là ai thể?” “Tôi là chồng Y Nhân.” “À! Là cháu rể đấy à! Thế thì làm phiền cháu nhé!”


“Không có gì.” Lục Minh lạnh nhạt tắt điện thoại. Sau đó, anh bảo tài xế đến bệnh viện đón người. Cảnh Y Nhân bưng một2đĩa cà chua vừa rửa ra.

“Ai goi thé?”

“Bác gái ở quê của Cảnh Y Nhân kia,muốn ở nhờ vài ngày.” Cảnh Y Nhân lập tức trừng to mắt: “Anh đồng ý rồi à?”

“Anh đồng ý rồi.”


“...” Cảnh Y Nhấn có chút nghẹn lời, không phải cô keo kiệt không cho bác gái ở, mà là cô căn bản không hề lưu lại số điện thoại cho bà ta.

Hiển nhiên, bà ta đòi số điện thoại từ nhân viên điều dưỡng, bây giờ Lục Minh đã đồng ý rồi, cô cũng khó mà nói gì thêm. Cũng chỉ ở vài ngày thôi, hẳn là không có vấn đề gì.

Dù nói thế nào thì đó cũng là bác gái của Cảnh Y Nhân trước đây, nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân đành bỏ7qua.

Lúc ăn cơm chiều, bác trai, bác gái đã được đón về đến nơi. Lúc xuất hiện ở cổng chính trước sân nhà, Vương Thu Thủy vừa xuống xe, hai tay đã sờ loạn khắp nơi, tư thế đi lại mà cứ như con vịt vậy, biểu cảm cực kỳ khoa trương: “Oa! Oa! Oa!” “Cảnh Y Nhân sống ở đây cơ à!” Bà ta nhìn một loạt quân nhân đang xếp hàng. “Tôi còn tưởng rằng mấy anh quân nhân vừa rồi chỉ là thân thích của nhà Y Nhân, nhưng nơi này toàn quân nhân trông coi thế này, không lẽ ông xã nó là cục trưởng gì à?” “Đúng là quê mùa!” Giang Dân Sinh vỗ đầu Vương Thu Thủy một cái: “Nhà phô trương thế này1thì sao có thể là cục trưởng được, ít nhất cũng phải là cấp bậc trưởng ban hay thị trưởng mới đúng!” “Chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng cũng đừng có xử sự như thế, mất mặt xấu hổ lắm!” Giang Dân Sinh là bác trai của Cảnh Y Nhân, chồng của Vương Thu Thủy. Ông ta khoác áo quân đội dáng dài, mặc quần bò cũ hơi bạc màu vì bị giặt tẩy nhiều lần, chân đi một đôi giày vải màu xanh lục, mái tóc rối bời, đôi mắt hõm xuống, đã có vài nếp nhăn. Tuy rằng đang tuổi trung niên, nhưng bề ngoài lại không kém, so với Vương Thu Thủy, ông ta dễ nhìn hơn nhiều. Dưới sự dẫn đường của người giúp việc,7hai vợ chồng Giang Dân Sinh vào sân, ngắm nhìn vườn hoa, cánh rừng đằng xa, còn có cả trường đua ngựa nữa. Giang Dân Sinh và Vương Thu Thủy giật mình kinh ngạc, không khép nổi miệng. Vương Thu Thủy dùng khuỷu tay thúc Giang Dân Sinh một cái: “Rốt cuộc Y Nhân đã lấy một thằng chồng như thế nào nhỉ? Sao mà giàu thế?” “Sao mà bà biết nhà này của cảnh Y Nhân? Nói không chừng, nó chỉ là người giúp việc cho nhà này thôi, cũng không phải là không biết con người nó, chỉ thích phùng má giả làm người mập*!” (*) Phùng má giả làm người mập: Không có nhưng cố làm ra vẻ là có. “Cũng phải.” Vương Thu Thủy bĩu môi,0vẻ mặt ghét bỏ.

Lúc vào phòng, người giúp việc lấy từ kệ tủ đựng giày ra hai đôi dép lê rồi lễ phép đặt xuống trước mặt vợ chồng Giang Dân Sinh. Giang Dân Sinh có chút ngượng ngùng, do dự một lúc, ông ta vẫn cởi giày ra, lộ ra một chân đeo tất bị rách to, cả ngón cái đều lộ ra ngoài. Để che giấu, ông ta nhanh chóng xỏ dép lê vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận