6ựa vào khả năng của anh trai cô, nhất định có thể tránh thoát phát súng ấy.
Nhưng vì Lục Minh, anh ấy lại không làm như vậy... Anh ấy đã yêu cô gái kia nhiều đến thế nào? Vì sao lại thầm lặng trả giá sau lưng cô gái ấy, ngay cả mạng sống cũng không cần, cũng không để cho cô gái ấy biết, chỉ vì để cô ấy không phải cảm thấy nợ mình, không muốn cô ấy khổ sở, chỉ mong cô ấy hạnh phúc. Nghĩ đến đây, Nhạc Nhu thật sự thấy đau lòng thay cho anh trai mình... ở trước mặt người khác, Nhạc Phong luôn là người thông minh tuyệt đỉnh, thế lực ngập trời ở nước T. Vậy mà khi gặp phải chuyện liên quan đến cô gái ấy, anh ấy lại trở thành một kẻ ngốc, chưa thấy quan tài2chưa rơi lệ. Hèn mọn giống như của thuộc hạ của cô ấy vậy, giống như một vệ sĩ, ngày nào cũng chú ý đến từng hành động của cô ấy. Trả giá vô điều kiện...
Lục Minh mê man ngủ rất lâu, trong mơ, lời nói của Nhạc Phong khi ngã trong vũng máu luôn lặp lại bên tai. “Cô ấy có thể không có tôi, nhưng cô ấy không thể mất anh được. Tôi không phải vì anh mới làm như vậy, anh không cần cảm ơn tôi, đừng nói cho cô ấy biết.”
Lục Minh bị ác mộng cả đêm, lúc tỉnh lại, khi mở mắt, anh hoảng hốt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Dường như anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần, không nhớ ra mình đang ở nơi nào. Dòng suy nghĩ xoay chuyển vài giây, anh mới nhớ ra, mình đã về8nhà rồi. Anh cúi mắt xuống, nhìn thấy cô gái đang nằm trong lòng mình, hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm lại đầy yên tĩnh.
Lục Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh hôn lên đỉnh đầu Cảnh Y Nhân một cách bình yên. Có một loại hạnh phúc đó là: Vừa mở mắt, em vẫn ở trước mặt anh. Cảnh Y Nhân không thể ngủ ngon mấy ngày liên tục, nên giờ ngủ rất sâu. Lục Minh để trần nửa người trên, lúc ngồi dậy, anh phát hiện thấy cánh tay rắn chắc của mình đã được băng bó, trên tủ đầu giường còn đặt hai lọ thuốc, đều là để hạ sốt. Lục Minh lúc này mới nhớ tới mình tối hôm qua bị sốt, Cảnh Y Nhân vẫn luôn chăm sóc cho anh.
Anh sờ sờ trán, vẫn còn hơi nóng.
Bỗng dưng, dường như Lục Minh nghĩ2đến điều gì. Bàn tay vươn vào ổ chăn, lấy tay Cảnh Y Nhân ra.
Giống như anh nghĩ, ngón trỏ của Cảnh Y Nhân cũng dán một miếng băng cá nhân.
Không phải mơ, tối hôm qua anh thật sự đã cắn Cảnh Y Nhân. Lục Minh đau lòng kéo lấy tay Cảnh Y Nhân đến bên miệng mà hôn, rồi cúi người vén gọn lọn tóc xóa trên mặt cô lại, thương tiếc hôn lên trán cô một cái.
Không quấy rầy cô ngủ nữa, Lục Minh đứng đậy đi tắm rửa. Ra khỏi toilet, anh rót một cốc nước rồi uống hai viên thuốc theo hướng dẫn sử dụng. Sau đó, anh rời khỏi phòng ngủ, trở lại phòng sách, lấy di động ra gọi điện thoại cho Nhạc Nhu. “Nhạc Phong thế nào rồi?” Lục Minh lạnh nhạt hỏi. “Không chết được. Nhưng vẫn chưa vượt qua2thời kỳ nguy hiểm.” Giọng nói của Nhạc Nhu lộ ra vài phần trách cứ. “Tôi nợ nhà họ Nhạc mối nhân tình này, nếu cần hỗ trợ chuyện gì, cô cứ việc mở miệng.”
Bên kia điện thoại, Nhạc Nhu yên lặng vài giây, dường như đang do dự điều gì, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Lục Minh, cậu có gì, anh trai tôi đều có. Không cần cậu trợ giúp gì về vật chất cả, cậu biết rõ anh trai tôi làm như vậy là vì cái gì, muốn gì. Cậu không làm được thì đừng nói những lời đường hoàng đó.”