6��Toàn bộ cho anh hết, tôi cũng không lấy cả con lợn kia đâu, chỉ cần cho tôi ăn no lấy sức để ra khỏi khu rừng này là được.”
Nhìn một tập tiền trong tay Nhạc Phong, người đàn ông cười tham lam, hắn cùng hai tên còn lại đang ngồi trên tảng đá nhìn Nhạc Phong, rồi vươn tay cầm lấy tiền của anh ta. “Được rồi! Ngồi xuống ăn đi!” Nhạc Phong ngồi xuống, cùng bọn họ dùng dao chia lợn sữa để ăn, không có gia vị gì, chỉ có nửa bát nước mắm để chấm ăn.
Trong lúc ăn, Nhạc Phong tỏ ra như đang nói chuyện phiếm. “Mấy anh đi săn thú mà còn mang cả trẻ con cơ à?” Nói xong, Nhạc Phong liếc về phía căn nhà đá một2cái. Ngọn nến tối mờ chiếu sáng, lúc tỏ lúc mờ, chỉ nhìn thấy một chiếc giường trúc và nửa bóng người. Chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ, không còn âm thanh nào khác, tức là trong phòng chỉ có đứa trẻ hoặc là có một người và đứa trẻ.
Nếu là hai người lớn, khi thấy đứa trẻ khóc thành như vậy không thể nào lại mãi không nói câu gì.
Xem ra bọn chúng không có nhiều người, chỉ có vài tên này. “Hết cách, đâu có ai trông trẻ”
“Có phải đứa trẻ đang đói bụng không thể, nó khóc kinh quá!”
“Anh cứ ăn đi, lải nhải cái gì, có phải con anh đâu, quản nhiều như vậy làm gì!” Tên thợ săn râu ria xồm xoàm không kiên nhẫn dùng chân đá giày8Nhạc Phong mấy cái.
Nhạc Phong cũng thờ ơ, tiếp tục ăn thịt lợn.
Lục Minh ở trên núi, vẻ mặt lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm xuống, đôi mắt sâu thẳm không che giấu được vẻ âm u lạnh lẽo cùng lo lắng.
Lục Minh đi đường vòng trên núi, vòng ra phía sau nhà đá, rồi bước chậm chậm lại. Anh còn chưa hoàn toàn xuống dưới, thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang rống giận: “Bọn mày đang làm cái gì thế? Ai cho người xa lạ vào đây hả!?” Ánh sáng tối mờ, củi lửa cháy vang lách tách, ngọn lửa nhảy múa chiếu đến khuôn mặt Nhạc Phong, lúc sáng lúc tối. Hơn nữa Nhạc Phong đang nghiêng sườn mặt về phía Tiết Phương Hoa nên Tiết Phương Hoa căn2bản không nhìn thấy rõ mặt Nhạc Phong. “Chị gái à, chị đừng khẩn trương như thế, người ta chỉ đi thám hiểm, bị lạc đường nên trả bọn em tiền mua chút đồ ăn mà thôi.”
“Khi chuyện thành công rồi, bọn mày còn sợ không có tiền à!? Giết nó ngay cho tao!”
Tiết Phương Hoa mặc quần áo da màu đen bó sát người, tóc buộc đuôi ngựa, cầm một khẩu súng trong tay, giận dữ ra lệnh. Tiết Phương Hoa bây giờ chuyện gì cũng rất cẩn thận, không thể để bất cứ người nào phát hiện ra cô ta cả. Tiết Phương Hoa vừa mở miệng, Nhạc Phong đã lập tức đứng dậy, không giả trang nữa, trực tiếp ra tay.