6ục Minh còn chưa giúp con uống sữa xong thì bỗng dưng “Đoàng!” một tiếng, tiếng súng từ bên ngoài truyền đến. Bàn tay của Lục Minh đang cầm bình sữa run lên, sữa tràn ra người Tiểu Đâu Đâu. Tiểu Đâu Đâu lại tủi thân bặm miệng, rồi òa khóc. Lục Minh đặt đứa trẻ xuống, ra ngoài xem tình hình thế nào thì thấy Nhạc Phong ngã xuống mặt đất, chân bị tên đàn ông lực lưỡng vừa bị anh ta đánh ngã xuống đất ôm lấy. Hắn ta vẫn có người túm chặt chân Nhạc Phong lại không chịu buông ra. Nhạc Phong ngẩng lên nổi giận gầm lên một tiếng với Lục Minh: “Tiết Phương Hoa chạy rồi! Mau đuổi theo!” Nhạc Phong chỉ về phía sườn núi phía2trước, Lục Minh nhìn thấy một cái bóng đen không ngừng nghiêng ngả mà chạy.
Trong lòng Lục Minh lộp bộp một cái, anh vội quay trở lại phòng, nhìn lướt qua ga trải giường, ôm lấy bé rồi rút ga giường xuống, quấn một góc vào tay rồi dùng răng nanh cắn chặt một góc khác. “Roẹt!” một tiếng, ga giường bị xé rách ra thành hai nửa. Anh dùng ga giường bọc Tiểu Đâu Đâu lại rồi xé nửa tấm ga giường còn lại thành một mảnh vải, buộc Tiểu Đâu Đâu vào trước ngực.
Lục Minh lo lắng Tiểu Đâu Đâu không ngừng khóc liền nhét núm vú cao su mà anh mang đến vào miệng của Tiểu Đâu Đâu, quả nhiên Tiểu Đâu Đâu đã nín. Lục Minh giống như một8ông bố bỉm sữa siêu cấp vậy, cột đứa trẻ trong lòng mà đuổi theo Tiết Phương Hoa.
Giờ đang là ban đêm, đường đi tối mịt, gần như không thấy rõ thứ gì hết. Anh đuổi theo hướng Tiết Phương Hoa chạy đi, tay cầm đèn pin soi đường.
Tiểu Đâu Đâu bị xốc này trong lòng Lục Minh nhưng bé không chỉ không khó chịu òa khóc mà thi thoảng còn bật cười khanh khách hai tiếng. Khi lớn lên chỉ sợ bé cũng giống mẹ mình, trở thành một nàng công chúa nhỏ không biết sợ là gì.
Trên đường rừng có nhiều bụi cỏ dại cao bằng nửa người, mơ hồ nghe thấy thanh âm sột soạt và dấu vết cỏ dại bị đẩy ra, nhờ đó Lục Minh mới có thể2nhận biết rõ phương hướng Tiết Phương Hoa chạy trốn. Nếu dùng mắt nhìn thì hầu như chẳng thấy rõ gì cả.
Bên tai anh vang lên tiếng kêu sinh động của côn trùng cùng với tiếng ếch ộp ở bờ sông gần đó. Âm thanh đó gây nhiễu loạn, khiến anh khó có thể phân rõ phương hướng mà Tiết Phương Hoa đang chạy. Lục Minh đuổi theo được chừng hai mươi phút, tầm mắt phía trước tối đen, có lúc mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đen lúc ẩn lúc hiện của Tiết Phương Hoa đang di chuyển, có lúc lại không nhìn thấy gì cả. Đột nhiên, Lục Minh giẫm vào khoảng không, lập tức rơi xuống. Phía dưới là một cái hố to. Lục Minh theo bản năng ôm2chặt lấy đứa trẻ, cũng may cái hố này không sâu, Lục Minh cũng không bị gì. Cái hố này hẳn là thứ mà thợ săn dùng để bắt các động vật bị rơi vào. Lục Minh sợ đứa trẻ trong lòng bị dọa, kết quả, Tiểu Đâu Đâu không chỉ không sợ mà vẫn cắn núm vú cao su, đôi mắt tròn vo sáng ngời nhìn Lục Minh rồi cười khanh khách, hình như còn cảm thấy rất kích thích, chơi rất vui vẻ vậy.
Lục Minh bất đắc dĩ liếc qua miệng hố rồi chống một tay xuống đất, một tay che chở cho bé và nhẹ nhàng nhảy ra.