6gười trong Cục Cảnh sát cũng chẳng còn cách nào, Vương Thu Thủy cứ nói như vậy, hơn nữa còn nói có chứng cứ.
Người trong Cục Cảnh sát đành phải mời Lục Minh đang đi làm trong công ty đến đây... Trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, đèn điện sáng trưng soi rọi bức tường trắng bệch. Vương Thu Thủy ngồi trên ghế gập, hai tay bị còng lại, trước mắt bà ta là một cái bàn lớn sơn màu trắng. Ở phía sau lưng, có cảnh sát đứng ở trong góc để trông coi. Cửa phòng thẩm vấn được đẩy ra. Lục Minh đi đến cửa phòng thẩm vấn trong sự vây quanh của đám cảnh sát. Cảnh sát kính cẩn mời anh vào. Lục Minh mang vẻ ngạo nghễ,2chầm chậm bước vào phòng thẩm vấn. Nhân viên cảnh sát đi cùng ân cần kéo ghế sô pha ở đối diện bàn của Vương Thu Thủy ra. Lục Minh lười biếng ngồi xuống rồi vắt chéo chân, một ngón tay thon dài đặt lên bàn thỉnh thoảng lại gõ nhẹ mấy cái. Ánh mắt lạnh lùng không hề liếc nhìn Vương Thu Thủy.
Lục Minh vừa vào đấy, dường như tất cả mọi thứ trong đây cũng thay đổi hết. Lúc nãy còn cảm thấy người cảnh sát kia lạnh như khối băng, lúc này anh ta lại ân cần bưng một ly cà phê vừa pha trong văn phòng của cục trưởng đến trước mặt Lục Minh.
Có vẻ như Lục Minh còn chẳng muốn nhận, anh liếc xuống cái bàn8ở trước mặt mình. Cảnh sát lập tức kính cẩn đặt ly cà phê lên trên bàn.
Thấy thế, Vương Thu Thủy dùng vẻ mặt kinh ngạc như nhìn thấy quái vật mà nhìn Lục Minh. Sau đó bà ta ngước mắt lên nhìn về phía cảnh sát, giận dữ quát mắng: “Đây là sự khác biệt giữa kẻ có tiền và người nghèo sao? Bọn họ là bị cáo, tôi là nguyên cáo. Sao anh có thể còng tay nguyên cáo lại, còn bị cáo lại được ăn no uống say chứ?”
Cảnh sát không thèm để ý đến Vương Thu Thủy, kính cần nói nhỏ với Lục Minh:
“Lục tổng! Bà ta nói trong tay mình có chứng cứ. Nếu không thì chúng ta cứ để cho bà ta đưa chứng cứ2ra trước, sau đó lại tiêu hủy!”
Giọng của cảnh sát không lớn lắm, thế nhưng Vương Thu Thủy lại có thể nghe được rõ ràng. Bà ta trừng mắt, há miệng lớn. Bà ta giật mình nhìn cảnh sát, sau đó lại đưa mắt nhìn Lục Minh.
Nhìn qua rồi nhìn lại. Lục Minh hơi cúi đầu, xoa bóp ẩn đường đang đau nhức. Anh lạnh lùng mở miệng: “Vợ của tôi có giết người hay không, tôi biết rất rõ. Tiêu hủy chứng cứ còn không phải là nhận tội sao? Anh cảm thấy vợ của Lục Minh tôi sẽ làm chuyện như thế này?” Ánh mắt rét lạnh của Lục Minh đảo qua, cảnh sát kinh hãi run người, sợ đến mức vội vàng kính cẩn giải thích: “Ngài Lục,2ý của tôi là chứng cứ giả của người đàn bà ngang ngược này có thể sẽ gây bất lợi cho vợ của ngài, không bằng tiêu hủy trước để đỡ phiền phức!” “Tôi không sợ phiền phức mà mấy người lại sợ phiền phức sao?” Lục Minh lạnh lùng nói một câu, cảnh sát không dám nói gì nữa. Vương Thu Thủy giống như kẻ ngốc mà nhìn Lục Minh. Rốt cuộc Lục Minh là ai? Tại sao ngay cả cảnh sát cũng sợ anh? Lục Minh lười biếng dựa vào ghế sô pha, bàn tay thon dài xoay qua xoay lại chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Lúc này anh mới ngước mắt lên, liếc qua Vương Thu Thủy một cái.