Vợ Boss Là Công Chúa



6ghe vậy, mấy cô gái đều hâm mộ nhìn Lục Minh, không quên nịnh nọt:

“Phu nhân của Lục tổng thật hạnh phúc, nhất định là một đại mỹ nhân.” Người cực kỳ ít giao tiếp với người ngoài như Lục Minh chỉ cần nhắc tới Cảnh Y Nhân là lại cảm thấy rất hảo cảm, nghe người khác khích lệ Cảnh Y Nhân, Lục Minh còn vui vẻ hơn cả khi mình được khích lệ. Khóe miệng anh nhướng lên: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa, cô ấy còn rất thông minh.” “Chẳng lẽ phu nhân của ngài không có khuyết điểm gì à?” “Không có khuyết điểm! Ở trong mắt tôi, khuyết điểm của cô ấy cũng là ưu điểm.” Các cô gái đều mang vẻ mặt ngưỡng mộ, hâm mộ trầm trồ mà nhìn2Lục Minh. “Nghe Lục tổng nói như vậy, em muốn gặp phu nhân của ngài quá, chị ấy thật hạnh phúc!” “Hôm nay cô ấy không rảnh đến đây.” Lạc Tử Kiều đứng cạnh nhìn Lục Minh mà nghẹn lời, đúng là một mình cũng có thể khoe tình cảm...

Lúc ấy, cánh cửa phòng bị đẩy ra, một người bước vào, khiến mọi người xung quanh chú ý.

Người đàn ông đó có dung mạo tuấn mỹ, dáng người trác tuyệt, không kém gì Lục Minh.


Đặc biệt anh ta có đôi mắt phượng xinh đẹp giống như có thể cứu lấy linh hồn của người ta vậy, vừa nhìn thấy là không dời nổi tầm mắt.

Lục Minh cũng chú ý tới, nhìn về phía cửa... anh ta đến rồi.

Bóng đêm động lòng người, ánh đèn rực8rỡ mới nổi lên. Trên ban công tầng hai, Cảnh Y Nhân đang bế Tiểu Đâu Đâu để cho bé uống sữa, cô vừa hát nhỏ vừa nhẹ nhàng dỗ Tiểu Đâu Đâu ngủ. Ngoài cửa lớn của biệt thự, trạm xe buýt ở đối diện đường cái, dưới đèn đường mờ nhạt có một chiếc xe đang đỗ, bên cạnh xe là một người đàn ông.

Mắt phượng xinh đẹp, nhu hòa lẳng lặng nhìn chăm chú vào ban công,

Hình ảnh ấm áp, cô gái xinh đẹp.


Hơn một tháng không được gặp cô. Sau khi hồi phục sức khỏe, Nhạc Phong cũng đã cho rằng nếu không nghĩ đến cô nữa thì mình sẽ quên đi, nên anh ta vẫn không tới gặp Cảnh Y Nhân lần nào.

Hôm nay khi lục lại điện thoại, anh2ta vô ý giở lại bức ảnh Lục Minh bị treo ngược trên cây, trong lòng Lục Minh là Tiểu Đâu Đâu-đứa bé có gương mặt cực kỳ giống Cảnh Y Nhân. Trong đầu anh ta lập tức xuất hiện dáng vẻ Cảnh Y Nhân mỗi lần nổi nóng, rống giận, vung nắm đấm về phía anh ta.

Anh ta không nhịn được liền chạy tới gặp cô, xem cô bây giờ có khỏe không? Đứa bé đã an toàn rồi phải không?

Cảnh Y Nhân đang bị Tiểu Đâu Đâu để cho bé ăn sữa trên ban công, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng hát hí khúc. “Trăng mới lên cao, đào kép bắt đầu trang điểm, Ta vẽ tô đôi mày, mũ phượng phối cùng khúc Nghệ Thường. Phất tay áo một điệu nhảy2nhẹ nhàng, khác trường ca giống như rượu thắm. Khúc trường ca giống như rượu thắm...” Nghe thấy bài hát ấy, Cảnh Y Nhân hơi khựng lại.

Giai điệu này khá quen, cô lại nhất thời không nhớ ra được.

Ngẩng mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, cô thấy trên trạm xe buýt đối diện đường cái, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có một bóng người quen đang đứng. Cảnh Y Nhân lúc này mới nhớ ra hai câu hí khúc ấy được Nhạc Phong hát vào hôm mà bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, chính là ngày tổng thống nhậm chức. Tiếng hát của anh ta vẫn dễ nghe như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận