Vợ Boss Là Công Chúa



5ẳn là sẽ không trùng hợp như vậy. Nghĩ đến đây, Lục Minh cất di động, xoay người dứt khoát đi thẳng.

Lục Minh vừa mới đi, điện thoại trên quầy lễ tân liền vang.

Lễ tân nghe điện thoại, cung kính đáp lại: “Xin chào, đây là khách sạn XX...”

“Tôi là khách trọ ở phòng 802, bây giờ tôi có việc gấp ra ngoài không thể về, 802 có một bệnh nhân nữ, lát nữa sẽ có nhân viên điều dưỡng qua đó chăm sóc cô ấy, đến lúc đó, phiền các cô hỗ trợ mở cửa nhé.” “...” Rốt cuộc người nào ở phòng 802 vậy, sao xảy ra nhiều chuyện như vậy? Lễ tân lễ phép đáp lại: “Thưa ngài, phiền2ngài đọc số ID đã đăng ký và mã số trên thẻ phòng để xác nhận thân phận.” Nhạc Phong báo lại theo lời lễ tân, một chữ cũng không sai...

Nhạc Phong chỉ dùng chứng minh nhân dân của mình để thuê phòng, cho nên Lục Minh không tra được là bình thường.


Nhạc Phong ôm Cảnh Y Nhân vào phòng khách sạn, rồi đặt cô vào bồn tắm dù cô vẫn mặc quần áo.

Sau đó, anh ta dịu dàng cảnh cáo, dù cảnh Y Nhân có nghe vào tai hay không, Nhạc Phong vẫn nói:

“Lát nữa, em tự cởi quần áo tắm rửa nhé, anh ở ngoài cửa chờ em, năm phút sau mà em không cởi quần áo, anh sẽ vào8giúp em cởi.”

Cảnh Y Nhân vẫn không đáp lại, vẫn ngây ngẩn giống như búp bê rối gỗ vậy.

Nhạc Phong bình tĩnh nhìn cô vài giây, đứng dậy rời phòng. Nhạc Phong vẫn đứng trông ngoài cửa, lo lắng Cảnh Y Nhân bị đuối nước.

Qua năm phút đồng hồ, anh liền đẩy cửa vào xem thế nào, chỉ thấy quần áo của Cảnh Y Nhân cởi ra để dưới mặt đất. Cả thân mình đều ngâm trong bồn tắm lớn ngập bong bóng, chặn phong cảnh dưới nước.


Nhạc Phong nhìn cánh tay mượt mà cùng với mái tóc của cô vừa rồi bị mưa xối ướt. Nhạc Phong đi vào phòng tắm, cầm ghế dựa ngồi phía sau Cảnh Y Nhân. Anh6ta giơ cánh tay lên, vươn ngón tay thon dài nâng mái tóc của Cảnh Y Nhân lên rồi gỡ xuống. Mái tóc ẩm ướt, mang theo mùi nước mưa.

Nhạc Phong lấy một chút dầu gội ra tay, chậm rãi xoa lên đỉnh đầu Cảnh Y Nhân. Thỉnh thoảng lại dùng tay xối một chút nước lên đỉnh đầu cô, giúp cô gội đầu, nhẹ nhàng mát xa da đầu cho cô.

Gội đầu xong, Nhạc Phong lại nhắc nhở: “Lát nữa em đứng dậy, xả tóc cho sạch. Quần áo ở trên bệ, em tự mặc, năm phút đồng hồ sau mà em vẫn chưa xong thì anh sẽ vào giúp em.”

Nhạc Phong uy hiếp như vậy, dường như có chút hiệu3quả. Nói xong, Nhạc Phong liền đi ra ngoài.

Quả nhiên năm phút đồng hồ sau, Cảnh Y Nhân đi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhạc Phong dẫn cô đến bên giường ngồi xuống, lấy máy sấy ra giúp cô sấy khô tóc, xốc chăn lên, đỡ cô nằm xuống rồi lại đắp chăn lên. “Em ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh nhé, anh đi mua chút đồ ăn và sữa cho em, anh sẽ trở lại nhanh thôi.”

“...” Mắt Cảnh Y Nhân dại ra nhìn trần nhà, cô vẫn không lên tiếng.

Nhạc Phong bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận