Lục Minh cười với Cảnh Y Nhân Đương nhiên anh biết cô đang nghĩ gì.
Không phải Lục Minh tính toán rạch ròi, mà là Cảnh Y Nhân tính toán quá rạch ròi, không ăn bất cứ thứ gì của anh, không tiêu tiền của anh, cái gì cũng không dùng của anh.
Nếu cô có thể tính rõ ràng như vậy Lục Minh cũng chỉ có thể thuận theo ý cô.
Hiện tại Cảnh Y Nhân khó khăn lắm mới tới tìm anh, có việc cần anh giúp.
Lục Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này để quay lại với cô. Để cho Cảnh Y Nhân tự nhiên mắc bẫy, tiêu tiền xong anh sẽ đưa yêu cầu.
Lục Minh lại đưa tay ra một2lần nữa: “Em cứ dùng đi rồi tính sau.” “..” Cảnh Y Nhân vẫn đang do dự. “Không cần thì thôi.” Lục Minh thu tay về dùng kể lạt mềm buộc chặt, Cảnh Y Nhân vội đưa tay ra đoạt lấy. Tiếp đó cô trả tài liệu lại cho Lục Minh.
Lục Minh đưa tay nhận tài liệu, cười với cô. Bầu không khí tốt như vậy, Lục Minh không quên đưa ra yêu cầu: “Sắp tới giờ cơm rồi. Tối nay ăn cơm ở nhà đi.” Cảnh Y Nhân do dự vài giây liền lắc đầu: “Hôm nay đoàn phim bấm máy ngày đầu nên tổ chức liên hoan, tất cả đều phải tham gia.”
Lục Minh tuy có chút thất vọng nhưng cũng không muốn làm cô8khó xử nên chỉ gật đầu: “Được, em đi đi. Tối về sớm một chút!” “Ừ!” Cảnh Y Nhân chỉ đáp đơn giản rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Cô thực sự đã mắc chiêu của người ta, mắc bẫy người ta, tiêu tiền của người ta, muốn hung dữ với Lục Minh một chút cũng ngượng.
Chạng vạng tối, Cảnh Y Nhân và đoàn phim ăn cơm ở Kim Sắc Niên Hoa.
Từ sau khi Nhạc Phong đi, Kim Sắc Niên Hoa đều do Nhạc Nhu phụ trách.
Nhạc Nhu buồn bã không vui vì Hắc Long và con trai mất tích nên hàng đêm đều say, uống tới mức chán chường không chịu nổi.
Có vài lần cô tới nước F tìm Hắc Long nhưng không có tin6tức gì. Cô cũng đã hai lần lẻn vào hoàng cung nhưng chưa từng điều tra được hay nghe được một chút tin tức nào liên quan tới Hắc Long.
Cô đoán Hắc Long căn bản không trở về nước F, người bắt Hắc Long đi cũng không phải là người nước F.
Cảnh Y Nhân vốn nghĩ tới đây luôn tiện sẽ đi thăm Nhạc Nhu. Ai dè vừa tới phòng tổng thống đã thấy Nhạc Nhu say bất tỉnh nhân sự.
Ở đầu giường cổ còn có một lọ thuốc, thuốc này Cảnh Y Nhân biết rất rõ, cô cũng đã từng phải dùng, chính là thuốc kích thích dùng điều trị bệnh trầm cảm.
Nhạc Nhu mắc bệnh trầm cảm. Nhìn thấy Nhạc Nhu như vậy, Cảnh Y3Nhân dường như nhìn thấy bản thân mình lúc trước, trong lòng cô cảm thấy đau xót.
Cảnh Y Nhân gọi quản lý, bảo ông sắp xếp hai người chăm sóc cho Nhạc Nhu rồi mới rời đi.
Cô định gọi điện cho Nhạc Phong, thông báo chuyện của Nhạc Nhu. Nhưng điện thoại của Nhạc Phong lại không gọi được.
Cảnh Y Nhân biết Nhạc Phong buôn bán vũ khí, năm ngoái có một đêm anh đột nhiên quay về nước T, nói là trong gia tộc xảy ra chuyện, cũng chưa từng trở lại. Cho nên Cảnh Y Nhân vẫn luôn lo lắng.
Nghĩ tới chuyện này, Cảnh Y Nhân đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian Lục Minh bỏ đi cũng là lúc đó, sau đó là Hắc5Long, cũng chỉ chênh có mấy ngày.