\-Dì Bạch,con đi học mới về.
\-Mau rửa tay ra ăn cơm nè.
-Nhìn về phía cửa dì Bạch mỉm cười.
Sau khi cơm nước xong,Hạ Ninh ra ngồi xem tivi với Dì Bạch,Dì Bạch quay sang bát quái với Hạ Ninh.
\-Tiểu Ninh! Cách vách nhà chúng ta vừa dọn vào hàng xóm mới đấy.
lúc nãy dì đi siêu thị về gặp cậu ấy,ôi trời ơi! Dì sống đến từng tuổi này thấy qua nhiều minh tinh trên tivi chứ chưa bao giờ gặp ngoài đời bao giờ,nên dì cứ nghĩ cậu ấy là minh tinh không đấy, quá đẹp trai.
Nhìn cậu ấy dì thấy mình muốn quay về thời thanh xuân quá,ôi!không biết con cái nhà ai mà đẹp thế không biết.
Dì mà có con gái,dì nhất định kêu con gái dì theo đuổi cậu ta,hốt ngay cậu ta về nhà.
A….
Tiểu Ninh,hay con sánh quyến rũ cậu ta di.
-Dì Bạch đang nói không ngừng đột nhiên nắm tay Hạ Ninh là lên, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hạ Ninh nghe dì nói mà khoé miệng không khỏi giật giật,Hạ Ninh đôi lúc không hiểu thấu được,xung quanh nguyên chủ tồn tại nhiều người có tính cách " hoạt bát" như vậy, tại sao nguyên chủ có thể trầm lặng như vậy.
Theo như kí ức của nguyên chủ,cô ấy khi nói chuyện với người đối diện, nếu có thể gật đầu, lắc đầu biểu hiện cho người đối diện hiểu,cô tuyệt đối sẽ không nói nữa lời, nếu bắt buộc phải nói nếu dùng một từ có thể diễn tả được hết ý của cô, tuyệt đối sẽ không nói thêm từ thứ hai.
Hạ Ninh cũng thật sự cạn lời với nguyên chủ, tính cách của cô tuy cũng ít nói,không hoạt ngôn như Lãnh Nguyệt nhưng cũng không đến mức tiết kiệm lời như nguyên chủ.
Vì thế lúc ban đầu mới đến đây,khi cô nói chuyện chẳng trách người đối diện sẽ có biểu cảm phong phú như vậy.
Nhưng do nguyên chủ mới trải qua sự khủng hoảng tâm lý,nên mọi người cứ nghĩ là nguyên chủ thay đổi tính cách là do di chứng khủng hoảng để lại, cũng không nghĩ quá nhiều.
Nên Hạ Ninh cũng bớt lo,mà thoải mái thể hiện tính cách có một chút trái ngược của mình.
\-Dì à,con chưa đủ 18 tuổi đâu.
Hơn nữa dì nghĩ một minh tinh như anh ta,có thể để một người thường dân như con vào mắt sao.
\-Cậu ta không phải minh tinh đâu,dì chỉ ví dụ nhan sắc cậu ta như minh tinh đâu.
\-Làm sao dì biết anh ta không phải minh tinh,theo như dì nói anh ta đẹp trai thế mà.
\-Vì dì xem trên tivi mấy minh tinh ra đường điều mang khẩu trang,đeo kính râm hết,còn cậu ta thì không có,cậu ta mặc một thân tây trang.
Trong lịch thiệp lắm.
-Dì Bạch nhớ lại mà đôi mắt sáng lấp lánh.
\-Một người đàn ông thành đạt như vậy càng không có khả năng để ý đến một con nhóc như con được.
Huống chi làm sao dì biết anh ta chưa vợ, chưa bạn gái.
\-Vợ thì chắc là chưa,dì có để ý thấy cậu ta không có đeo nhẫn đâu, nhưng bạn gái đúng là không biết được.
-Dì Bạch nghe Hạ Ninh nói cũng trầm tư.
\-Chắc chắn con bạn gái rồi, hoặc rất được con gái yêu thích.
Nghe dì nói anh ta đẹp trai thế mà,huống chỉ ngay cả dì cũng thích anh ta,một người đàn ông mà khiến nhiều cô gái thích như vậy đúng là không ăn toàn,con xem trên tivi thấy mấy người như thế điều lăng nhăng,không chung thủy.
Mặc dù còn cũng yêu thích cái đẹp, nhưng đẹp đến bất an thì con không muốn.
Yêu nhau mà cứ thấp thỏm, sợ người ta lăng nhăng mệt mỏi lắm.
-Hạ Ninh bày tỏ suy nghĩ của mình,mà cô đâu biết rằng tương lai không xa cái người mà cô không muốn yêu,lại có tính chiếm hữu đối với cô một cách biến thái.
Hận không thể một ngày 24 tiếng điều có cô ở bên cạnh.
Dì Bạch nghe cô nói thấy cũng có lý nên không phản bác nữa.
Chỉ thở dài,rồi mỉm cười.
\-Vậy thì không hốt về nhà nữa, nhưng ít ra làm hàng xóm với người đẹp như vậy cũng tốt,lâu lâu vô tình gặp cũng được bổ mắt.
Hạ Ninh nghe dì Bạch nói,cô không biết nói gì nữa,Cô biết dì Bạch thích cái đẹp,vì lúc thấy minh tinh nào đẹp trên tivi dì cũng khen lấy khen để.
Cô nói dì Bạch một tiếng rồi quay về phòng tắm đi ngủ.
Tắm xong,leo lên giường cô mới nhớ đến việc chữa trị chân cho Hàn Trì,cô lấy điện thoại nhắn tin cho cậu.
\-Tiểu Ninh Ninh: Hàn Trì việc mình chữa trị cho cậu,cậu đừng nói ai biết được không?
\-Hàn Trì: Được, mình đưa đơn thuốc của cậu cho người nhà bốc, người nhà nói mình chỉ nói của một người bạn cho thôi.
\-Tiểu Ninh Ninh:vậy thì tốt.
Còn việc mình tới nhà cậu xoa bóp chân cho cậu thì nói sao đây?
\-Hàn Trì: Mình nó sắp thi cuối cấp rồi nên chúng ta học nhóm.
\-Tiểu Ninh Ninh:À.
Vậy tốt rồi,mình đi ngủ đây.
Chúc cậu ngủ ngon nhé.
\-Hàn Trì: Cậu cũng vậy.
ngủ ngon.
Bên kia,nhận được tin nhắn của Hạ Ninh,Hàn Trì không khỏi mỉm cười, thậm chí gương mặt ửng hồng khi cô nhắc tới sẽ xoa bóp chân cho cậu,có thể nói đây là đêm đầu tiên từ khi bị tai nạn đến nay cậu có thể ngủ ngon mà không suy nghĩ nhiều.
Nếu có nghĩ gì,bây giờ trong đầu của cậu chỉ toàn hình ảnh của cô.
Cậu nói nhỏ với điện thoại " Ninh Ninh ngủ ngon".