\-Chào chú Bành.
-Hạ Ninh mỉm cười chào chú Bành lái xe,sau đó bước vào ngồi hàng ghế sau với Hàn Trì.
\-Chào cô Hạ.
-Chú Bành nhìn cô mỉm cười đầy ý tứ.
Hàn Trì trong thấy Hạ Ninh thì ngẩn ra, mắt nhìn Hạ Ninh đăm đăm,Hạ Ninh mặc bộ lễ phục màu xanh dương, phía trên phần ngực là vải ren trắng có đính hạt ngọc trai,tay áo ngắn cũng là vải ren rũ xuống mềm mại,chân váy xòe bồng bềnh qua khỏi đầu gối một chút, tóc cô được bới cao,còn đội thêm một chiếc vương miện nhỏ,cô trang điểm nhẹ nhàng, nhìn Hạ Ninh đẹp như nàng công chúa vậy.
Nhưng khiến Hàn Trì ngẩn ra còn một lý do nữa,đó là cậu cũng đang mặc một bộ âu phục màu xanh dương, nếu không biết ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm là Hạ Ninh và cậu đang mặc đồ đôi, càng nghĩ mặt Hàn Trì lại không kiềm được đỏ lên.
\-Hàn Trì cậu sao thế,cậu bị sốt sao,sao mặt cậu lại đỏ thế.
-Hạ Ninh sao khi ngồi vào xe thì phát hiện Hàn Trì đang nhìn chằm chằm mình,Hạ Ninh nhìn lại thì phát hiện mặt Hàn Trì đỏ bừng.
\-A! không sao,tại trời hơi nóng,nên mặt mình đỏ một chút thôi.
-Hàn Trì hồi thần khẽ ho một tiếng giải thích.
\-Vậy à,không sao thật chứ.
\-Không sao thật mà,cậu đừng lo.
-Hàn Trì mất tự nhiên nói.
\-Ối.
.
nãy giờ mình không để ý,cậu hôm nay mặc âu phục đẹp thật đấy nhé,lại là cùng màu với mình nè.
-Hạ Ninh ngạc nhiên.
\-Ừ! trùng hợp thật.
\-Hay chúng ta chụp chung một tấm gửi vào nhóm cho Tiểu Nguyệt ganh tị chút nhỉ.
-Hạ Ninh tinh nghịch.
\-Được.
-Hàn Trì mỉm cười gật đầu.
Thật ra Hàn Trì trong lòng đang sắp vui đến mức nở hoa luôn rồi,cậu còn đang cầu mà sợ không được đây.
Thật sự từ lâu rồi cậu rất muốn được chụp chung một tấm hình với Ninh Ninh, nhưng tiếc là không biết mở miệng như thế nào,cậu cũng ngượng ngùng không biết làm gì để Ninh Ninh đồng ý,hôm nay lại chính tai nghe Ninh Ninh đề nghị,lại chụp trong hoàn cảnh hai người mặc đồ giống nhau, cứ như là đồ đôi nữa,cậu đúng là phải cảm tạ trời phật mất thôi.
Hạ Ninh không biết được suy nghĩ của Hàn Trì,nên cũng không biết là cậu lại vui như vậy,cô lấy điện thoại ra kề sát đầu vào đầu Hàn Trì đếm một hai ba rồi cười tươi chụp một tấm, nhìn lại tấm hình cô ngạc nhiên nhìn sang Hàn Trì.
\-Hàn Trì cậu sao thế, có phải cậu thật sự không khỏe không,sao mặt cậu đỏ bừng,mà mặt lại cứng ngắc thế này.
Làm sao Hàn Trì có thể không cứng ngắc được chứ,khi không cô lại kề đầu sát vào đầu cậu,cậu còn thoang thoảng ngửi được mùi hương trên tóc cô nữa kìa,làm tim cậu đập đến mức không theo tiết tấu, mặt vừa mới hết đỏ lập tức đỏ bừng lại,cứng ngắt nhìn vào ống kính.
\-A! không! không sao.
.
chỉ là mình hơi….
hơi.
.
nóng.
.
ừ! hơi nóng thôi.
.
-Hàn Trì lắp bắp nói.
\-Sao cậu nóng hoài thế, chẳng phải đã nói chú Bành giảm nhiệt độ trong xe xuống rồi sao,hay để mình bắt mạch cho cậu nhé.
-Hạ Ninh quan tâm lo lắng.
\-Không! không cần.
.
mình không sao thật mà.
.
-Hàn Trì mất tự nhiên từ chối.
\-Cậu hôm nay hơi lạ lạ nhỉ.
-Hạ Ninh nghi ngờ nhìn Hàn Trì.
Hàn Trì khẽ ho một tiếng,tìm đề tài để đánh lạc hướng Ninh Ninh.
\-Cậu mau gửi hình vào nhóm cho Tiểu Nguyệt thấy đi, chúng ta sắp tới nơi rồi đó.
\-Ừ, mình gửi liền đây, chắc Tiểu Nguyệt sẽ kêu gào làm quá lên cho coi.
-Hạ Ninh mỉm cười đắc ý.
Khi xe tới nơi,Chú Bành giúp Hàn Trì ngồi lên xe lăn xong mới vòng qua phía bên kia mở cửa giúp Hạ Ninh.
\_Cháu cảm ơn chú.
Hạ Ninh đi bên cạnh xe lăng của Hàn Trì tiến vào bên trong,tiệc mừng thọ được tổ chức ở nhà riêng cho nên cũng thuận tiện cho việc đi lại của Hàn Trì.
Nói nhà riêng chứ thật ra đây là một khu trang viên rộng lớn.
Từ cổng vào đến trước cửa biệt thự phải mất ít nhất 10 phút đi bộ.
Khi Hạ Ninh và Hàn Trì đến,trong nhà đã rất đông người.
Lục Cảnh Phong đứng từ xa vừa trông thấy Hạ Ninh ở cửa,anh đã rất bất ngờ,hôm qua anh gọi cho cô,rõ ràng cô nói với anh rằng mình có hẹn không đến được,vậy mà hôm nay cô lại xuất hiện,cô gái nhỏ muốn tạo bất ngờ cho anh đây mà.
Anh nhếch mép đang định bước về phía cô thì đột nhiên nhìn thấy phía bên tay phải cô là chàng trai đang ngồi trên xe lăng,anh cau chặt mày đứng tại chỗ, thì ra cô ấy từ chối anh là để đi cùng Hàn Trì sao, chưa kịp nuốt trôi cơn giận này,anh lại phát hiện Hàn Trì và Hạ Ninh mặc lễ phục "đôi".
Đôi mắt anh đầy sát khí nhìn Hàn Trì.
Dám cướp cô gái nhỏ của anh sao,không có cửa đâu.
Hàn Trì và Hạ Ninh được người dẫn đến trước mặt Bà Nội Lục.
\-Bà Nội Lục, Chúc bà sinh nhật vui vẻ, phước như đông hải,thọ tỷ nam sơn.
Đây là chút tấm lòng của cháu,hy vọng bà sẽ thích món quà này.
Còn đây là của anh trai cháu,nhờ cháu tặng cho bà,mong bà nội Lục có thể thông cảm cho anh ấy, bởi vì chị dâu cháu sắp sinh em bé nên anh ấy không đến được ạ.
-Hạ Ninh thay Hạ Đình giải thích một chút.
\-Không sao,không sao,ta chỉ cần cháu có thể đến là ta vui rồi.
-Bà nội Lục nhìn thấy Hạ Ninh thì mắt sáng cả lên,làm gì còn quan tâm đến ai khác.
\-Cháu chào bà nội Lục, cháu đại diện cho Ba cháu đến chúc thọ bà nội Lục, chúc bà nội Lục vạn thọ vô biên, bình bình an an, sức khỏe dồi dào để sống đời bên con cháu.
Đây là chút thành ý của Bà cháu nhờ cháu gửi đến bà nội Lục hy vọng bà sẽ thích.
-Hàn Trì mỉm cười lễ phép.
Bà nội Lục lúc này mới chú ý tới Hàn Trì, nhưng vừa nhìn bà lại cau mày,sao cháu dâu tương lai của bà lại mặc đồ đôi với tên nhóc nhà họ Hàn này rồi.
Vậy cháu trai bà phải làm sao đây, cháu chắt của bà biết phải thế nào.
Chờ mãi mà không nghe bà nội Lục trả lời,Hàn Trì lo lắng, sợ là bà không thích mình.
Bà nội Lục cũng may lúc này đã kịp hồi thần mỉm cười.
\-Cho ta gửi lời cảm ơn đến ba cháu nhé,bà cháu thật có lòng.
\-Vâng,bà thích là tốt rồi ạ.
\-Hai cháu mới đến chắc chưa ăn gì nhỉ,mau mau ra ngoài ăn chút gì đi.
-Bà nội Lục mỉm cười vui vẻ.
\-Vậy chúng cháu ra ngoài trước ạ.
\-Đi ! đi.
.