Chương 39: Hòa hợp (5)
Không chỉ Dương Nhất Thiến mà Lý Mông cũng đang chuẩn bị cho họp lớp.
Mặc dù Lý Mông không phải là lớp trưởng ở trường trung học, nhưng anh là thành viên ban thể thao, anh luôn làm việc đáng tin cậy, lớp trưởng đã nhờ anh cùng phụ trách cuộc tập hợp này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giáo viên chủ nghiệm lớp anh sau khi anh vừa tốt nghiệp được vài năm, chủ nhiệm đã cùng bọn họ xưng anh em. Lý Mông rất thích thầy chủ nghiệm này. Thầy chủ nhiệm tên là Trương Duệ. Lý Mông gọi thầy ấy là Duệ ca. Khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, Trương Duệ là người mà Lý Mông gọi điện thông báo đầu tiên.
“Em không biết đâu An An, lúc đó Duệ ca đã cá với anh nếu anh đậu vào trường đại học, thầy ấy sẽ tỏ tình với giáo viên lịch sử lớp anh.” Lý Mông vừa nấu ăn vừa trò chuyện với Ban Ấu An, “Kết quả sau khi anh báo thành tích. Em đoán xem Duệ ca nói gì, anh ấy nói anh ấy đã sớm thu giáo viên lịch sử của bọn anh vào trong tay rồi, đây chỉ là trêu anh thôi.”
Ban Ấu An mới vừa gấp miếng trứng cà chua bỏ vào miệng nhai: “Chờ đã, giáo viên lịch sử lớp anh không phải là giáo viên dạy lịch sử cho cả ban chúng ta sao? Cô ấy cùng với thầy chủ nhiệm lớp anh bắt đầu ở bên nhau vào học kỳ sau.”
“Đúng vậy, chuyện đó anh mới biết sau này.”
“Kỳ lạ, sao Thi Thải không nói cho em biết?”
Lý Mông chưa nói gì, Ban Ấu An vội vàng trả lời: “À, Thi Thải không phải là người hay nói chuyện phiếm.”
Lý Mông nhìn cô một cái, không nói lời nào, Ban Ấu An cúi đầu giả làm rùa, bưng bát canh lên, Lý Mông nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban Ấu An nhìn trộm anh khi đang ăn.
Lý Mông giả vờ như không biết.
Ban Ấu An cắn đũa: “Em nhắc đến Thi Thải... Lý Mông, em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ đến cô ấy một cách tự nhiên. Trước đây hai người là một đôi...”
Lý Mông gắp rau cho cô: "Mau ăn đi."
Ban Ấu An lẩm bẩm: “Rau có thể ngăn miệng em, nhưng nó không thể ngăn được lòng em.”
Lý Mông gấp cho cô một món khác.
“Em không thể ăn được nữa.” Ban Ấu An vội vàng bảo vệ bát của mình, “Bảo bối, đây không phải cách làm hay đâu.” Cô nhìn kỹ biểu hiện của anh, rồi nói: “Anh tức giận sao?”
Lý Mông nghẹn, nói: “Tức giận có ích lợi gì? Vợ anh là người vô tâm.”
Ban Ấu An thở dài: “Đàn ông các anh thật là khó hiểu. Em nhắc đến bạn gái cũ. Anh lại tức giận nói em không nghĩ đến anh, không quan tâm, anh còn nói em vô tâm.”
Lý Mông há hốc mồm không nói lời nào, Ban Ấu An thừa thằng xông lên: “Còn nữa, tại sao em không thể nhắc tới Thi Thải? Ai mà không mê mỹ nữ.”
Lý Mông hết cách với lời ngụy biện của cô.
“An An, ngậm miệng lại.” Lý Mông chống trán, “Anh đau đầu.”
Ban Ấu An thắc mắc: “Chính anh khiến em nói nhiều, bây giờ lại không muốn nghe. Anh sẽ không phát hiện em không phải là một người vợ nhu nhược mà đổi ý chứ?”
Lý Mông ngước mắt lên, nghi ngờ nói: “Em luôn cảm thấy mình là người như vậy, ừm... là một người vợ nhu nhược?”
“Anh đang nghi ngờ kỹ năng diễn xuất của em?” Ban Ấu An cảnh giác.
“Vợ yêu của anh là tốt nhất.” Lý Mông lắc đầu, “Nhưng mà, An An, cái từ nhu nhược hay mềm yếu không liên quan đến em một chút nào.”
“…”
Ban Ấu An nhớ lại lịch sử đen tối bị anh phát hiện ra khi cô nói những lời bẩn thỉu và đọc sách khiêu dâm, cô trở nên khó chịu: “Em không phải là một người vợ nhu nhược!”
Lý Mông suy nghĩ một chút: “King Kong Barbie, phải không?”
Ban Ấu An bị nghẹn, bị đả kích, quyết định chiến đấu với Lý Mông tới mười giờ.
Kết quả, Lý Mông tới quấy rầy cô khi chiến tranh lạnh được nửa tiếng.
“Vợ à, em thấy anh mặc cái này hay cái này thì đẹp hơn?” Lý Mông ra hiệu trước mặt Ban Ấu An với hai bộ quần áo.
Ban Ấu An xem một lúc lâu, sau đó do dự nói: “Hai bộ này có khác nhau sao?”
Lý Mông cho cô xem chi tiết trang phục của mình: “Nhìn nè, đường viền cổ áo và cổ tay khác nhau.”
“Không phải đều là áo sơ mi trắng à.” Ban Ấu An thản nhiên chỉ vào một bộ, “Mặc cái này đi.”
Lý Mông bỏ quần áo xuống, khẽ nói: “Bà xã, trước đây em không như vậy. Em sẽ nói anh mặc cho em xem, sau đó góp ý cho anh.”
Ban Ấu An từng đóng vai người vợ yếu đuối và rất ngọt ngào, ngày nào cô cũng khen Lý Mông đẹp trai và thường xuyên thể hiện mình là một cô gái si mê Lý Mông.
Ban Ấu An chột dạ: “Vậy anh mặc vào cho em xem.”
Lý Mông không làm.
Ban Ấu An chắp tay lại: “Em đã sai. Hãy cho em một cơ hội."
Lý Mông thấy cô cười haha mà tức giận, tiến lên nhéo nhéo mặt cô, không vui nói: “Sau này em còn dám nữa không?”
Ban Ấu An cười hiền hậu, ôm lấy Lý Mông, cọ vào người anh: “Dù sao anh mặc cái gì cũng đẹp, hãy tha thứ cho em.”
Khi Ban Ấu An làm nũng, Lý Mông không thể nào hung dữ được nữa.
Lý Mông nhìn Ban Ấu An tập trung sự chú ý lên TV, bỏ mặc anh hoàn toàn ở phía sau, vì vậy anh chỉ có thể tự an ủi mình: Mặc dù vợ không còn giả vờ yêu mình nhiều nữa, nhưng cô ấy hiếm khi dễ thương như vậy. Không sao, không sao.
——