Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Cô ngẩn người.

À. . . . . . Thì ra là thế.

Đúng vậy, đương nhiên là như vậy, cũng không có nguyên nhân khác. Anh đều nói anh là người coi trọng lời hứa, anh chỉ đang tận tâm làm đúng nghĩa vụ, chỉ vậy mà thôi. Sau khi hiểu rõ, cô cảm thấy trong lòng rung động vì những cử chỉ ấy, mặt đỏ tim đập như một đứa ngốc. . . . . .

Thật là đồ ngốc. . . . . . Không phải cô đã rất rõ ràng mọi chuyện sao? Anh không thể nào thật lòng thích cô, đều là diễn trò, chỉ là diễn trò. . . . . .

Trình Kỳ Khiết miễn cưỡng ép bản thân nặn ra nụ cười."Cám ơn"

Cô còn định muốn nói anh làm rất tốt, tốt đến mỗi cô đều tin là thật rồi, nhưng cổ họng lại co rút nhanh không thốt nên lời.

"Hơn nữa anh cũng muốn để anh rể em nhìn".

Trình Kỳ Khiết đang chìm nghỉm trong suy nghĩ khổ sở, bởi lời nói anh đột nhiên nói ra mà kinh ngạc quay đầu.

"Anh Vũ Hàng?" Chuyện này có quan hệ gì tới anh Vũ Hàng? Tại sao anh lại đặc biệt nhắc tới anh ấy?

Đôi mắt Trịnh Bang Duệ nhìn chằm chằm kính chắn gió, nghiến răng nói: "Chính là hắn ta? Người trong lòng em. Hắn chọn chị em, em nhất định khó chịu. Vì muốn che giấu tình yêu bản thân với hắn nên em mới tìm người tùy tiện rồi gả, đúng không?”

Cô há hốc miệng, không biết phản ứng ra sao với lời nói của anh. Trời, sao anh có hiểu lầm như vậy? 

"Anh nhìn thấy lúc em nghe tin bọn họ có con đã chịu đả kích không nhỏ”

Rốt cuộc con mắt nào của anh nhìn thấy? Cô ngơ ngác nhìn anh.

Anh nghiêm túc nhìn cô nói: "Anh chỉ có thể giữ thể diện cho em trước mặt mọi người”. 

Cô nên nói cái gì? Cám ơn sao?

"Từ sau kết hôn em đã nỗ lực rất nhiều, anh chỉ nói sự thật với bà nội em là một người vợ tốt mà thôi”. 

Trình Kỳ Khiết phát hiện mình luôn ngẩn người, hơn nữa những lời này luôn làm cô nói không ra lời. 

Cảm động, trong lòng cô tràn đầy xúc động, thậm chí loại bỏ không ít phiền muộn vừa nãy vì chắc chắc trong đó có tâm ý của anh.

Mặc dù anh chưa yêu cô nhưng anh chịu làm những chuyện này vì cô khiến cô thấy mấy tháng qua bản thân mình không phải kẻ vô tích sự.

"Vâng, cám ơn anh".

Cô nhận ra cuối cùng cô chỉ có thể nói những lời như vậy.

Cô nở nụ cười dịu dàng với anh. Nụ cười đó khiến Trình Bang Duệ không biết làm sao có chút đỏ mặt, anh quay đầu nhìn chằm chằm về phía trước. 

"Không cần khách sáo". Lời nói có chút cứng ngắc.

Anh cảm thấy nhịp đập trái tim anh có chút kỳ quái, không chỉ vậy, cả người cũng càng ngày càng trở nên lạ lùng, thời gian ở cùng một chỗ với “vợ” anh càng lâu, triệu chứng lại càng nghiêm trọng. . . . . .

Trình Kỳ Khiết biết bản thân cô nên cảm thấy hài lòng với cuộc sống trước mắt, cô có tính khiêu chiến công việc, có một gia đình hòa thuận, có cuộc sống giàu sang mà người khác hâm mộ, mặc dù còn thiếu sót trong tình yêu nhưng nghiêm túc mà nói thì không thể oán trách, không phải sao? 

Ở trong mắt người ngoài có thể cùng người trong lòng kết hôn, lại ở cùng dưới một cái mái nhà coi như đã tu thành chính quả rồi, không phải sao? 

Mặc dù cô biết nếu nói chánh quả này chỉ là quả bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong còn xanh thì có phải sẽ theo hy vọng của cô mà chậm rãi chín hay không, ai cũng không nói chắc được, cô chỉ biết nỗ lực làm một người vợ tốt, sau đó chờ đợi. . . . . .

Nhưng chí ít dường như quan hệ của bọn họ bước vào tình hình tốt hơn, phá vỡ hiệp nghị không can thiệp vào việc của nhau như lúc đầu, bọn họ có thể giống bạn bè trò chuyện về công việc, người nhà… Thậm chí anh còn như một người chồng nói rõ lịch trình hoạt động của anh. Đây đã là tiến bộ đủ để cô kích động nửa ngày rồi. 

Cô không thể đòi hỏi nhiều hơn nữa, tiếp tục yêu cầu thì chính là lòng tham phải không? Trình Kỳ Khiết thất thần nhìn người đàn ông ngồi ở đằng sau bàn công tác mà nhớ lại.

Hiện tại, cô đang họp hội nghị cùng mấy nhân viên chủ chốt của công ty anh nhằm đưa ra biện pháp quyết định khai phá dự án ruộng đất giá trị trên trăm tỷ, cô mới bừng tỉnh.

Thật hỏng bét nhưng cho dù ý thức về điều này không được, cô lại thất thần.

Cô liền động lòng với ánh mắt vững như bàn thạch*, giọng nói bình tĩnh mang theo quyết tâm, còn có khí thế vương giả trời sinh tỏa ra từ trên người anh. (*vững như bàn thạch = vững như đá, ý nói là kiên định)

Thích, đúng, thích. Hồi bé không biết say đắm không vì thời gian trôi qua mà mất đi, ngược lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Cô phải cẩn thận giấu đi tình yêu của mình, cô không biết nếu anh biết được thì anh sẽ có phản ứng gì, có lẽ anh sẽ cảm thấy chán ghét, thế ngay đến cảnh tượng bình thản ấm áp nho nhỏ trước mắt cũng sẽ không thấy. . . . . .

"Quan điểm của em ra sao?"

Trịnh Bang Duệ đột nhiên hỏi tới vấn đề kéo Trình Kỳ Khiết về thực tại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa mới cô căn bản đang thất thần biết trả lời thế nào? Nhưng cô không thể dùng lý do gì để giải thích nguyên nhân? Chẳng lẽ nói xin lỗi rồi bảo em ngây người nhìn anh?

"Khụ, em cảm thấy được. . . . . . Có thể suy nghĩ thêm một chút".

Trịnh Bang Duệ nhăn mày, câu trả lời của cô không làm anh hài lòng, theo anh biết, cô càng có thể nói lên ý tưởng sắc bén hơn. . . . . . Hoặc là anh kỳ vọng vào cô quá cao? Mấy tháng này tới nay, anh đã trở nên khá coi trọng cô.

Anh đang muốn mở miệng, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đụng mạnh mở ra.

Giám đốc tài vụ tức giận đùng đùng đi tới, phía sau là trợ lý Vương gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

"Rất xin lỗi, Phó tổng, tôi đã nói với đổng sự rằng ngài đang họp, nhưng ông ấy"

"Trịnh Bang Duệ, cậu có ý gì?" Trợ lý Vương còn chưa nói hết, giám đốc tài vụ liền đập một cái lên trên bàn Trịnh Bang Duệ, khuôn mặt ông ta vặn vẹo rống giận  về phía Trịnh Bang Duệ.

Một đám nhân viên nhìn thấy tình huống này, mỗi người đều lùi một bước.

"Con tôi làm việc rất tốt ở công ty, cậu dám sa thải nó? Cậu rõ ràng đang chống lại tôi, chuyện đổi nhà cung cấp hàng lần trước cũng vậy, cậu đừng nghĩ ngồi yên vị trí này, tôi cho cậu biết, tôi cùng với ông nội cậu cùng nhau gây dựng mới lên tới cựu thành viên, chỉ cần tôi nói với chủ tịch xem cậu khư khư cố chấp theo ý mình bao nhiêu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui