Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Nhấc điện thoại lên, bên trong là giọng nói cực kỳ tức giận của ông nội, muốn cô cùng Trịnh Bang Duệ lập tức đến phòng làm việc của ông.

Cô không muốn đi.

Ông nội muốn hỏi cô cái gì? Cô có thể nói cái gì? Hỏi cô tại sao không buộc được trái tim của chồng? Cô không biết, cô không biết, không nên hỏi cô.

Cúi đầu lo lắng dùng sức cắn ngón tay cho đến khi ngửi thấy mùi tanh mới biết mình vừa cắn đứt ngón tay, máu đỏ tươi chạy loang ra đầy tay.

Đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, rút ra mấy tờ giấy vệ sinh lau đi vết thương của mình, Trình Kỳ Khiết hít sâu, biết rằng chuyện nên đến muốn trốn cũng không được, cô dựng thẳng lưng đi ra ngoài.

“Đây là chuyện gì?”

Trịnh Chính Đường tức giận xanh mặt, chỉ vào cháu trai đứng trước mặt rồi chửi mắng nhưng mặt Trịnh Bang Duệ lạnh tanh không giải thích bất cứ điều gì liên quan đến tờ báo lá cải đang đặt trên bàn.

“Thật không ra thể thống gì, cháu đã kết hôn lại còn gây ra chuyện thế này, cháu có nghĩ đến tâm trạng vợ của mình không? Ông thật không hiểu nổi cháu có người vợ tốt như Tiểu Khiết sao còn không biết quý trọng? Rốt cuộc cháu có quan hệ với người đàn bà kia hay không? Cháu nói thật ra, bây giờ cháu liền giải thích cho Tiểu Khiết”.

Trịnh Bang Duệ mím chặt môi.

Anh nhìn thoáng qua Trình Kỳ Khiết đứng cúi đầu ở bên cạnh, lồng ngực đau nhói như bị kim châm.


Thấy cô, anh liền nghĩ đến mưu kế của cô, nghĩ đến bản thân mình tự cho là thông minh nhưng lại bị cô gái nhìn như vô hại yếu đuối kia xoay xung quanh đùa giỡn, anh liền khó có thể đè nén sự phẫn nộ không cam chịu.

Không cam chịu theo kế hoạch của cô mà anh ngây ngốc yêu cô.

Đó chính là lý do mà mấy ngày nay anh không muốn gặp cô, vì vậy anh phải vào ở khách sạn vài ngày khiến Điền Song Song còn chưa hết hi vọng liền quấn lấy anh đi vào khách sạn do thế mới bị đám phóng viên báo lá cải chụp được nên hiện tại anh phải đứng chỗ này nghe ông nội giáo huấn.

Chết tiệt, anh thành người trưởng thành rồi mà ông nội còn dùng giọng điệu này dạy dỗ càng làm kích thích tâm lý chống đối trong anh.

“Đang nói chuyện với cháu đấy, thằng nhóc hỗn láo, cháu còn không nói lời xin lỗi tiểu Khiết”

“Ông liền muốn như thế nào? Đá cháu ra khỏi công ty gia tộc? Cháu đã nghe lời ông cưới cô ta, rốt cuộc ông còn yêu cầu cháu gì nữa?”

Lời anh vừa nói ra khiến Trịnh Chính Đường giận dữ đứng bật dậy, muốn xông tới đánh anh còn sắc mặt Trình Kỳ Khiết nhanh chóng tái xanh.

Trịnh Bang Duệ không để ý đến phản ứng của ông nội, ngược lại chứng kiến vẻ mặt đau khổ của Trình Kỳ Khiết thì trái tim không chịu được co rụt lại.

Có lẽ lời anh vừa nói xong thật sự quá đáng…

Anh đang muốn giải thích thì cô đã xông ra phía trước ngăn cách ở anh với ông nội.

“Ông nội, ông không nên tức giận. Ông biết anh Bang Duệ luôn nói không suy nghĩ kỹ, thật ra anh ấy không có ý đấy. Tấm ảnh này chỉ là hiểu lầm, nhất định là hai người bọn họ đúng dịp đi vào cùng một khách sạn mới bị chụp, hơn nữa đám nhà báo lấy chuyện cũ để viết bậy… Anh Bang Duệ đến khách sạn đó để tìm một vị kiến trúc sư đến từ Nhật Bản, anh ấy có nói qua với cháu”.

Trịnh Chính Đường híp mắt, “Thật sao? Nếu nó tốt như thế sao mấy buổi tối không có về nhà?” Ông còn có nghi ngờ.

“Anh ấy bận trao đổi bản kế hoạch hợp tác thời gian tới với vị kiến trúc sư kia, ông cũng biết anh Bang Duệ rất coi trọng dự án xây dựng mảnh đất này”.

Mặc dù còn hơi nghi ngờ, chẳng qua nếu cháu dâu đã thay Bang Duệ nói thế…

“Không có việc là tốt, chậc, bảo đám ký giả kia không cần viết bậy, chỉ giỏi tạo ra những loại tin tức bậy bạ hại vợ chồng người khác bất hoà”.

Lại nghe Trịnh Chính Đường oán trách.


“Cô thật sự có thiên phú(1) nói dối.”

(1)     Thiên phú: khả năng trời ban.

(2)     

Đột nhiên nghe được lời nói lạnh lùng của anh, cô ngẩng đầu lên chống lại cặp mắt tràn ngập mỉa mai.

“Em chỉ không muốn làm ông nội lo lắng…” Trình Kỳ Khiết cố gắng giải thích cho bản thân, nhưng sau đó nghĩ đến quả thực cô nói dối, lời nói từ trong  miệng cô nói ra chỉ muốn dẹp yên mọi chuyện, chỉ muốn mọi người đều vui vẻ, đó là phản ứng theo trực giác của cô nhưng ở trong mắt của anh cô chắc là người không thành thật phải không?

Cô ủ rũ cúi thấp đầu, “Rất xin lỗi”.

Nụ cười miễn cưỡng trên môi cô càng làm tăng thêm sự phẫn nộ của anh, cho dù biết cô nói dối để giải thích hộ nhưng anh lại có cảm giác bực bội không nói ra được, anh không cần cô nói đỡ hộ, không cần cô phải sắm vai một người vợ hoàn mỹ.

“Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra? Tôi có ở cùng một chỗ với người đàn bà kia không?”

Cổ họng cô dường như bị bóp chặt lại không thể phát ra một âm thanh nào.

Cô muốn hỏi nhưng cô có quyền lợi đó sao?

Nếu cô giống như người vợ khác ghen tị, đố kỵ muốn anh có câu trả lời thoả đáng thì có phải đẩy anh ra càng xa hay không? Làm anh cháng ghét cô hơn không?


Nghĩ đến khả năng đấy, cô liền sợ hãi không dám hỏi rồi.

Cô cắn răng lắc đầu, “Em sẽ không can thiệp chuyện của anh”.

“Phải không? Cô thật sự là người vợ khoan dung độ lượng đến khó tin”. Khoé miệng anh khẽ động, cười châm chọc.

Trình Kỳ Khiết không nghĩ tới cô nói không can thiệp, Trịnh Bang Duệ nghe xong chẳng những không vui mừng mà lại càng tức giận hơn.

Làm sao có thể có người vợ không để ý đến scandal của chồng mình cùng người phụ nữ khác? Trừ phi cô không quan tâm anh.

Ý nghĩ này thiêu đốt lên ngọn lửa giận vô hình trong anh.

Dưới sự phẫn nộ, Trịnh Bang Duệ cũng không rảnh nghĩ đến nguyên nhân anh sinh ra lửa giận, rốt cuộc anh tức giận do cô không tiếc thủ đoạn gả cho anh hay vì cô không quan tâm mà còn cho phép anh cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ? Dù sao lúc này người phụ nữ trước mắt đã nhiễu loạn trái tim anh khiến đầu óc thông minh lý trí của anh đều trở nên vô dụng.

“Tôi thật sự là người chồng may mắn cưới được một cô vợ thấu tình đạt lý”.

Anh tức giận nói hết những lời đó liền xoay người rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận