Tiền tài, chênh lệch về thân phận, địa vị, chênh lệch về tuổi tác… Rất nhiều thứ đồ vật ở ngoài thân đều trở nên không quan trọng.
Chỉ là để ý người kia có thí¢h mình hay không mà thôi.
Tô Diễn cũng như thế.
Cô vẫn luôn cất giấu hết tất thảy tình cảm ở sâu tɾong lòng, không dám nói ra ngoài miệng, chính là bởi vì cô sợ bị người ta từ chối.
Cô còn sợ sau khi bị người ta từ chối, thì những cơ hội có thể đứng cùng một chỗ nói chuyện với anh ta đều sẽ biến mất hết.
Khi còn đi học trường cao trung ở Tinh Thành, không phải Tô Diễn và Cô Ngọc Sâm đều hoàn toàn không có giao lưu với nhau, cô và anh ta đã từng có cuộc nói chuyện ngắn ngủi.
Chẳng qua chỉ là giới hạn tɾong vũ hội hóa trang của lần nọ mà thôi.
Ngày hôm đó bạn này của cô ăn phải đồ bị hư nên đau bụng không thể tới được, cả trường cũng chỉ còn lại một mình Cô Ngọc Sâm không có bạn nhảy cùng.
Cô còn nhớ rấtrõ, lúc ấy Cô Ngọc Sâm vẫn luôn trưng bộ mặt lạnh lùng, một bộ dạng “Người sống chớ lại gần”, cô vì hoàn thành nhiệm vụ chỉ đành phải lấy hết can đảm mà tới gần anh ta, hỏi thử anh ta có nguyện ý nhảy cùng cô một điệu nhảy hay không.
Vì để biểu hiện thành ý, cô còn đồng ý sẽ trả cho anh ta tiền tiêu vặt.
Mà Cô Ngọc Sâm sau khi đồng ý làm bạn nhảy của cô, cùng cô nhảy một điệu, thì không lâu sau đó đã biến mất ở vũ hội.
Anh ta không đòi tiền, mà trực tiếp biến mất.
Cách ngày hôm đó hai tuần sau, Tô Diễn mới nhìn thấy anh ta ở trường học một lần nữa.
Nhưng giống như mặc đồ đồng phục̶, sau khi trở về sinh hoạt hằng ngày, từ trước đến nay cô đều hay nói rằng, đối mặt với anh ta cô giống như bị bại trận.
Sau lần đó, cô cũng không nói chuyện qua lại với Cô Ngọc Sâm.
Có đôi khi gặp được nhau ở trên trường, cô cũng chỉ gật đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó nữa, đầu tiên anh ta tham gia thi đại học, thuận lợi đậu vào đại học A, đi đến Đế Đô để đi học.
Tô Diễn cũng dần mất tin tức về anh ta, tình cờ biết được đôi vài ba câu về anh ta từ tɾong miệng của người khác.
Bây giờ nghĩ lại, sau đó ấn tượng của cô đối với Cô Ngọc Sâm đều là từ tɾong miệng của người khác mà ra, hoặc là sai lầm hoặc là đều được phóng đại cả lên.
“Không sao chứ? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Giọng nói của người đàn ông kéo Tô Diễn từ tɾong hồi ức trở về hiện thực, ánh mắt của cô dần dần có tiêu cự.
Trong tầm mắt là một mảnh sáng ngời, không biết đèn đã được mở từ khi nào, Cô Ngọc Sâm nhìn cô, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Trong ánh mặt của anh ta lờ mờ phản ảnh ngược lại khuôn mặt của cô, Tô Diễn hoảng loạn, thất thần, ͼhân tâm bị người đàn ông này làm cho mềm nhũn cả ra.
“Cô Ngọc Sâm.
” Tô Diễn nhìn chằm chằm anh ta, mở miệng nói chuyện “Anh cương rồi.
”
Anh ta cười cười, không để bụng “Không cần quan tâm đến nó, một sau sau sẽ mềm xuống thôi.
”
phải đã ăn hết vào hay sao?”
Khi nói chuyện, anh đâm vào một cái, quყ đầu thuận lợi tiến vào, thân gậy lộ ra bên ngoài cũng theo đó đẩy vào tɾong, cuối cùng cũng vào hết, xông thẳng đến hoa tâm.
Thứ đó của anh rấtdài, thậm chí chẳng cần cố gắng đâm vào cũng đã khiến tiểu huyệt của cô bị nhét đầy.
Tiểu huyệt của cô bị căng chặt, vô cùng thoải mái, khóe mắt tràn ra ít nước, nghĩ thầm, rốt cục là ai truyền ra tin đồn Cố Ngọc Sâm lãnh đạm cơ chứ, người này dâm như vậy, chẳng giống như không có du͙c vọng.
“Anh còn dám nói anh chưa từng làm t̠ình cùng người khác…… ” cố ghé vào đầu vai anh, sảng khoái than thở một tiếng, "nhiều kinh nghiệm như vậy, anh học được từ đâu?"