Bây giờ hai giờ rưỡi, thời gian còn rấtsớm.
Tô Diễn cài kỹ dây an toàn, hỏi anh “Anh không bận?”
Cố Ngọc Sâm “Hôm nay không có chuyện gì.
”
Tô Diễn dựa lưng lên ghế, thở một hơi thật dài, mỏi mệt nói “Em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nếu lát nữa tới nơi em không tỉnh, trước tiên đừng gọi em, để em ngủ một lát.
”
Cố Ngọc Sâm nhìn cô nặng̝ nề một cái, “Được.
”
Nói xong, anh kéo cửa xe lên, tri kỷ buông màn xe xuống, che khuất một tảng lớn ánh nắng mặt trời ở bên ngoài.
40 phút sau.
Tô Diễn thản nhiên tỉnh dậy, cô phát hiện ghế dựa của mình đã được người ta điều chỉnh qua, góc độ càng thí¢h hợp để ngủ.
Cô đỡ ghế dựa bên cạn ngồi dậy, yên lặng nhìn người đàn ông đang đọc sách ở ghế lái bên cạn cô.
Cố Ngọc Sâm cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, thuận tay buông sách, quay đầu qua nhìn cô, “Ngủ ngon không?”
Tô Diễn nheo mắt, “Còn có chút chưa tỉnh táo.
”
Nói rồi, người đàn ông bỗng nhiên cúi người tới gần, ngực của anh đè lên hai vú của cô, vật liệu vải cọ nhau, làm cho tâm cô viên ý mã.
Tô Diễn khẩn trương mà nắm lấy góc áo, ngập ngừng nói “Cố, Cố Ngọc Sâm, anh muốn làm cái gì?”
“Phóng nhẹ nhàng.
” Anh hơi hơi nghiêng đầu, không nhìn cô, duỗi tay đến phía sau ghế dựa, “Anh chỉ là muốn giúp em điều chỉnh ghế dựa.
”
Tô Diễn ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, cô lại trở nên khẩn trương lại.
Cánh tay ℭường tráng hữu lực của người đàn ông cố ý vô tình cọ qua cánh tay của cô, nửa người trên theo động tác của anh, lơ đãng đè ép bộ ngực của cô, mỗi áp một chút, đều sẽ kích thích đến đầṳ vú mẫn cảm của cô, sinh ra từng trận tê dại.
Huống chi, hôm nay cô mặc là cái miếng dán vú, hiện tại ngực mặc nội y nhỏ không có loại vòng dây.
Cảm giác tê dại tảm ra từ đầṳ vú, khảy căn huyền tɾong đầu Tô Diễn, cô cắn răng, liều mạng nhẫn nhịn, không muốn để âm thanh từ giữa khe hở môi răng của mình thoát ra.
Tô Diễn hít sâu một hơi, cơ bắp giữa lông mày đều đang dùng sức, “Anh trai, còn bao lâu nữa?”
Cố Ngọc Sâm “Sắp.
”
Người đàn ông nhắc lại một cái, toàn bộ ghế dựa bị bẻ lên, cố định góc độ về vị trí cũ.
Tô Diễn nằm liệt trên ghế dựa, bên môi tiết ra một tia than nhẹ, sau đó che ngực lại điều chỉnh hô hấp.
Cố Ngọc Sâm nghiêng qua nhìn mặt cô, “Tại sao lại đổ mồ hôi?”
Ánh mắt của Tô Diễn mơ hồ, “Trong xe quá nóng.
”
Cố Ngọc Sâm rút tờ khăn giấy muốn giúp cô lau mồ hôi mỏng trên mặt, “Muốn mở cửa sổ nhỏ ra không?”
Tô Diễn “Không cần, dù sao cũng sắp về nhà.
”
Cố Ngọc Sâm “Ừm.
”
Tô Diễn xuống xe trước, Cố Ngọc Sâm lái xe vào gara.
Hai người gặp nhau ở trước sân.
Người đàn ông chủ động dắt tay cô, kéo cô vào bên tɾong.
Vào phòng, Tô Diễn ngoài ý muốn phát hiện các dì không ở đây, cô buồn bực hỏi Cố Ngọc Sâm “Anh cho các dì ấy nghỉ?”
Cố Ngọc Sâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Dì sẽ qua đây làm cơm chiều, bây giờ tɾong nhà chỉ còn hai người chúng ta thôi.
”
Tô Diễn “Ồ.
”
Chỉ có hai người bọn họ?
Vậy chẳng phải là có thể….
Cô bị cơn gió ngắn ngủi ở bên ngoài thổi tỉnh đầu lại bắt đầu ngất đi, thế nhưng lại bắt đầu ảo tưởng một út cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.
Giọng nói của Tô Diễn thanh thanh, buông tay của người đàn ông ra, “Cái đó, em về phòng, tiếp tục xem sơ lược lý vị chức vụ.
”