Mẫn Ưu nghĩ tới chuyện tổng giám đốc Chu cầu hôn, lập tức bổ sung thêm: “Nếu bạn trai tương lai của em có thể đưa ra quà cầu hôn trị giá hai tỷ thì em nhất định sẽ đồng ý.”
“...”
Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang ám chỉ điều gì nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược cất cao giọng: “Giờ em là thư ký của chị, đang nghĩ gì thế hả?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Ưu tỏ ra nghiêm túc: “Đàn ông chỉ là đá ngáng chân trên bước đường sự nghiệp thôi.”
Lương Kim Nhược không nhịn cười được nữa.
Chờ đến công ty cô mới tỉnh táo lại, bây giờ người nên căng thẳng là Chu Sơ Hành mới đúng, một đứa đỏng đảnh như cô lo lắng gì chứ.
Tiền quan trọng hơn.
Lần sau cô cũng sẽ tiêu hai tỷ.
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc họp định kỳ của Trung Thế hôm nay sẽ bị đẩy đến chiều.
Các sếp lớn trong ban quản trị ngồi trước bàn dài thấy trợ lý đặc biệt Tô đẩy cửa bước vào đều ngồi thẳng dậy, nhưng khi thấy nhìn thấy người đàn ông thì phản ứng đầu tiên vẫn là nhớ tới buổi phỏng vấn lên hot search.
Tổng giám đốc Chu lại ghét bỏ cô nàng đỏng đảnh à?
Mọi người bày mưu tính kế quanh năm suốt tháng bắt đầu thầm loại trừ đối tượng làm bạn đời, bên cạnh tổng giám đốc Chu có cô nàng đỏng đảnh nào không? Hình như không có...
Ngoại trừ vị nhà họ Lương kia.
Nhưng hình như hai người đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Lẽ nào trước đây để lại ấn tượng quá sâu sắc?
Trợ lý đặc biệt Tô khẽ khụ một tiếng: “Trong vòng sáu tháng tơi, kế hoạch Thiên Tụy sẽ được ưu tiên hàng đầu của Trung Thế. Tổng giám đốc Chu đã chọn ra người phụ trách cho bên đây rồi.”
Bấy giờ, phòng họp lặng ngắt như tờ, không ai tiếp tục đoán cô nàng đỏng đảnh kia là ai nữa.
Kế hoạch Thiên Thụy rất quan trọng, cho nên ban đầu đã quyết định người phụ trách cả hai bên, ngày thường cũng phải liên lạc với nhau đề phòng xuất hiện vấn đề.
Nhà họ Lương đi lên từ bất động sản, mặc dù thế hệ này dưới sự dẫn dắt của Lương Lập Thân không có gì nổi bật, nhưng sản nghiệp mà tổ tông để lại vẫn còn rất hùng hậu.
Nhất là uy tín cực kỳ tốt.
Điều này cũng là một trong những lý do tại sao Lương Kim Nhược kiêu ngạo như vậy, ngoài vẻ đẹp không gì sánh được cùng Thẩm Hướng Hoan ra thì không có gì cả, nhưng fan hâm mộ vẫn có thể chịu đựng được.
Bởi vì nhà họ xây rất tốt.
Ở Bắc Kinh, ngoài Lương Thị ra, họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Một khi tòa nhà này được xây dựng xong, về sau người người đều biết đến Trung Thế.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Sơ Hành chợt nhớ ra: “Bên Lương Thị vẫn chưa xác định người liên lạc đúng không?”
Trợ lý đặc biệt Tô nói: “Vẫn chưa, nhưng đã gửi mấy cái tên lên rồi.”
Dứt lời, cậu ấy gửi danh sách qua.
Chu Sơ Hành nhìn lướt qua: “Gạch bỏ cái tên này đi.”
Trợ lý đặc biệt Tô thò người tới: “Ai ạ?”
“Lương Thanh Lộ.” Vẻ mặt Chu Sơ Hành hờ hững, lạnh lùng nói: “Dự án quan trọng như vậy, bên Lương Thị đưa ra danh sách gì thế này?”
Trợ lý đặc biệt Tô ngẫm nghĩ một lát: “Cần thêm cô Lương vào không ạ?”
Sợ bị hiểu nhầm nên cậu ấy bổ sung thêm: “Cô Lương Kim Nhược.”
Chu Sơ Hành trầm ngâm: “Tạm thời không cần.”
Bây giờ anh vẫn chưa biết năng lực làm việc của Lương Kim Nhược ra sao, chờ quan sát đã, nếu cô có thể chứng minh được.
Trợ lý đặc biệt Tô: “Vâng ạ.”
Xét từ góc độ tình cảm, cậu ấy cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để ‘hai vợ chồng” cô Lương và sếp cùng chung sức chung lòng, bắt tay hợp tác.
Còn về mặt công việc, cậu ấy đồng ý với cách làm của sếp.
Ngộ nhỡ cô Lương tâm huyết dâng trào muốn xây trung tâm tài chính thành hình dáng kỳ quái, đến lúc đó ngoài sếp ra còn ai dám ngăn cản chứ.
Nhưng trợ lý đặc biệt Tô cảm thấy, cô Lương không phải loại người đó.
...
Tập đoàn Trung Thế tan ca vào năm rưỡi chiều.
Nhưng với tư cách là người điều hành, thời gian của Chu Sơ Hành cũng không cố định, thậm chí thỉnh thoảng anh còn là người về muộn nhất công ty.
Trợ lý đặc biệt Tô cầm tài liệu bước tới: “Sếp, cái này...”
Cậu ấy vừa đẩy cửa ra thì đã thấy người đàn ông bên trong đứng dậy khỏi bàn làm việc, dù thế nào trông cũng giống sếp chuẩn bị tan làm.
“Cần ký tên ạ.” Trợ lý đặc biệt Tô nói tiếp cho hết.
Chu Sơ Hành tiện tay nhận lấy, nhanh chóng lật xem, chưa đầy một phút đã xem xong nội dung: “Trả về sửa lại số liệu trang thứ ba.”
Anh cầm áo vest lên.
Tô Thừa gật đầu, trơ mắt nhìn sếp mình rời đi.
Sáu giờ chiều, ánh hoàng hôn bên ngoài cũng đã bị thay thế bởi màu vàng u ám.
Lương Kim Nhược gấp tài liệu lại, vươn vai, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt sáng ngời nhìn mình chăm chú của cô thư ký nhỏ, cô giả bộ như không có việc gì khụ một tiếng.
“Mẫn Ưu, em có thể tan ca rồi.” Cô cất giọng đầy dịu dàng.
“Vâng ạ.” Mẫn Ưu không trả lời nhiều chỉ quan tâm nói: “Dạo này chị vẫn chưa có tài xế, có cần em đưa chị về không?”
Lương Kim Nhược ngạc nhiên: “Em biết lái xe hả?”
Mẫn Ưu: “Đây là kỹ năng cần phải biết.”
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: “Không cần đâu, chị tự về.”
Tối nay không thích hợp nói cho người khác nghe về địa điểm cần đến.
Buổi trưa, Thẩm Trì đưa cô về công ty, cô bảo anh ấy giữ bảo bối mới của anh ấy lại, Thẩm Trì vô cùng hào phóng ném chùm chìa khóa cho cô.
Lương Kim Nhược: [Anh ở Vịnh Nguyệt Lan à?]
Mấy giây sau, Chu Sơ Hành nhắn lại: [Ừ.]
Một mình Lương Kim Nhược lái xe tới Vịnh Nguyệt Lan.
Nói thật thì cô thực sự không biết Chu Sơ Hành cầu hôn sẽ như thế nào.
Lương Kim Nhược nghiêm túc tính toán, đây đã là lần thứ ba anh lấy cớ kiểu này gọi cô về Vịnh Nguyệt Lan rồi đấy.
Hôm nay nếu không thấy có gì hay thì cô sẽ dỡ cả Vịnh Nguyệt Lan luôn.
Chẳng mấy chốc, Vịnh Nguyệt Lan đã ở ngay trước mặt.
Từ dưới lầu đã có thể nhìn thấy đèn phòng ngủ chính đang mở.
Lại sắp xếp cầu hôn ở phòng ngủ chính à?
Lẽ nào sợ ngày mai dì giúp việc tới dọn vệ sinh phát hiện vết tích?
Lương Kim Nhược càng nghĩ càng thấy lạ, bèn khẽ khàng đi vào biệt thự.
Phòng khách không bật đèn, cô bèn mở đèn pin của di động rồi chậm rãi đi lên lầu, càng đi tới gần phòng ngủ chính, trái tim vốn bình tĩnh lại càng đập dồn dập hơn.
Cô quen biết Chu Sơ Hành nhiều năm như vậy, từ lúc mối quan hệ trở nên sâu sắc hơn lại thành ra có một số thứ rất khó mở miệng.
Lương Kim Nhược dừng trước cửa phòng ngủ, vểnh tai lắng nghe động tĩnh.
Không có tiếng động gì.
Cửa không đóng mà khép hờ.
Lẽ nào vừa mở cửa thì đã trông thấy hoa hồng hoặc kim cương đầy đất?
Lương Kim Nhược khẽ cất tiếng: “Chu Sơ Hành?”
Không ai trả lời cô.
Cô chỉ đành tự đẩy cửa bước vào, khẽ nheo mắt, hàng mi nhẹ nhàng rung lên, sau đó thích ứng với ánh sáng này.
Trên đất không hề có hoa hồng hay kim cương.
Thậm chí dáng vẻ vẫn y nguyên lúc cô rời đi vào năm ngày trước.
Có tiếng nước tí tách vang lên từ trong phòng tắm cách đó không xa.
Vách ngăn được làm bằng kính, có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên trong, ngoài Chu Sơ Hành ra không còn ai khác.
Lương Kim Nhược bước tới định kéo ra, nhưng cửa kính lại bị mở từ bên trong.
Cô không kịp đề phòng, bàn tay trắng nõn đè lên trên vòm ngực cứng rắn với xúc cảm khác hoàn toàn so với cánh cửa, mang theo nhiệt độ nóng bỏng và ẩm ướt.
Rất quen thuộc.
Dù gì cô đã sờ trong sáng ngoài tối rất nhiều lần rồi.
Hơi nước dày đặc phà vào mặt.
“Là anh tự va phải đấy nhé...” Lương Kim Nhược nói đúng lý hợp tình, lời còn chưa dứt thì ánh mắt đã bị thu hút.
Hình như Chu Sơ Hành hôm nay... hơi mê ngươi.
Nửa thân trên của anh như thể vừa mới vớt ra khỏi nước, những giọt nước lăn trên đường viền cơ bắp chảy thẳng xuống dưới rồi biến mất ở eo, bị khăn tắm quấn quanh eo chặn lại.
Vẻ mặt anh hờ hững, trái lại càng đối lập rõ nét hơn.
Lần đầu tiên Lương Kim Nhược trông thấy Chu Sơ Hành quấn khăn tắm.
Trước kia anh đều mặc áo ngủ hoặc áo tắm nghiêm chỉnh, dù có dây buộc cũng phải thắt cẩn thận, vô cùng cấm dục.
Cô lặng lẽ nhìn không rời mắt.
Tay Lương Kim Nhược hơi ngứa ngáy.
Linh cảm hội họa đã trì trệ vài ngày trước bỗng dâng trào, đột nhiên cô rất muốn vẽ cơ thể gợi cảm trước mặt mình này!
Là cơ thể sau khi giật khăn tắm xuống...
Giống như bức tượng điêu khắc cô từng thấy khi đến thăm thú châu Âu, tinh tế từng đường nét.
Lương Kim Nhược chớp đôi mắt xinh đẹp, chỉ mới hơn chục giây đồng hồ mà cô đã tưởng tượng ra mấy tư thế đẹp thích hợp để vẽ anh.
“Em đến sớm thật đấy.”
Bức tượng điêu khắc gợi cảm đột nhiên cất lời.
Lương Kim Nhược thu lại biểu cảm, thứ cô nghĩ tới là nghệ thuật chân chính.
Chứ không phải “thẩm định bình hoa” đầy sắc tình như Chu Sơ Hành.
Cô che miệng nói: “Đồ vật khác của anh đâu?”
Chu Sơ Hành im lặng hai giây: “Ở đây chỉ có anh thôi.”
“Em thấy rồi.” Lương Kim Nhược ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt như có như không lướt qua cơ bắp từ ngực cho đến bụng của anh: “Đồ vật của anh đâu? Kim cương đâu? Châu báu đâu?”
Ba câu không thể tách rời hai thứ này.
“...”
Chu Sơ Hành giật giật lông mày.
Điều này khác hẳn với tình huống dự kiến, anh tổng giám đốc trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ mắc sai lầm trên thương trường bỗng chốc không nói nên lời.
Một lát sau, anh khẽ gọi: “Chiêu Chiêu.”
Lương Kim Nhược cảm thấy da đầu tê dại trước tiếng gọi này của anh, nhưng đồng thời cũng tỉnh táo khỏi sắc đẹp của người đàn ông, đầu cũng bỗng dưng nảy số.
Đêm nay là tới ngắm... anh à?
Không phải tới xem cầu hôn và nhẫn cầu hôn ư?
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Chu Sơ Hành trở nên sâu thẳm.
Phòng ngủ sáng trưng, Lương Kim Nhược bước lại gần đứng yên trước mặt anh, ngón tay trắng nõn móc vạt khăn tắm lên.
“Anh thật sự không cố ý giấu đấy chứ?”
“…”
…
Lời tác giả:
Chiêu Chiêu: Nhẫn kim cương, bling bling của em đâu?
Chiêu Chiêu: Em không tin, để em tìm xem.