Vợ chồng mới cưới


 
Cục… cục dân chính á?
 
Lương Thanh Lộ mới nghe đến ba chữ này thôi thì vẫn chưa phản ứng ra, bởi vì chuyện này quả thật là ngoài sức tưởng tưởng tượng của cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà cô ta vẫn bước lùi ra sau theo phản xạ.
 
Cũng ngay khi bước một bước này, chiếc xe ở trước mặt đã rời đi, phóng thẳng ra xa, rất nhanh đã biến mất trong dòng xe cộ.
 
“Tin!”
 
Đến khi có tiếng còi xe ô tô ở gần đó mới khiến cô ta hoàn hồn lại, cô ta ngơ ngác gọi điện thoại cho Phương Lan Như: “Mẹ à, Chu Sơ Hành muốn đi đến… cục dân chính?”
 
Với ai?
 
Trong đầu của Lương Thanh Lộ đột nhiên xuất hiện lên hai chữ này.
 
Phương Lan Như gần như có suy nghĩ gần giống với cô ta, sau khi chuyển đến biệt thự mới, vườn hoa của bà ta vẫn đang trong thời gian sắp đặt, thế nên bà ta phải ở nhà trông chừng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ ở đất Bắc Kinh này cũng chẳng mấy quý bà chấp nhận làm bạn với bà ta.
 
“Cục dân chính? Sao mà con biết được?” Bà ta hỏi.
 
“Ban nãy con ở bên Trung Thế nhìn thấy anh ta, tự anh ta nói như thế.” Tim Lương Thanh Lộ cứ đập thình thịch: “Mẹ, có phải là Lương Kim Nhược không?”
 
Phương Lan Như ngẫm nghĩ, sắc mặt của bà ta cũng không tốt chút nào.
 
Bà ta còn tưởng lần đó Chu Sơ Hành giúp đỡ Lương Kim Nhược là do nể mặt Thẩm Hướng Hoan thôi, dù sao thì sau đó bọn họ cũng không hề có dính líu gì tới nhau cả.
 
Nhưng mà nếu như nói đi đến cục dân chính thì bà ta chỉ có thể nghĩ đến mỗi mình Lương Kim Nhược.
 
Nếu như con bé đó kết hôn với người nhà họ Chu thì điều này hoàn toàn không hề có lợi đối với bọn họ.
 
Phương Lan Như hằn giọng nói: “Con liên hệ hỏi phía công ty xem hôm nay Lương Kim Nhược có đến công ty không.”
 
Tư duy hiện giờ của Lương Thanh Lộ đang rối bù, hoang mang hoảng loạn, cũng không nghĩ gì đến chuyện kế hoạch gì nữa, chỉ nhanh chóng bấm điện thoại gọi điện đến Lương Thị.
 
Cô ta ở đó cả năm trời, đương nhiên là cũng có người thân quen của mình.
 

“Hình như hôm nay tổng giám đốc Lương vẫn chưa đến, nhưng mà bình thường thì buổi sáng cô ấy cũng không đến sớm, chỉ có mấy ngày hôm nay là đến sớm hơn một chút thôi.”
 
Trong Lương Thị hiện nay, Lương Lập Thân được gọi là chủ tịch Lương, Lương Kim Nhược chính là tổng giám đốc Lương duy nhất, còn Lương Thanh Lộ thì chỉ là một nhân viên tầm thường mà thôi.
 
“À, tôi biết rồi.”
 
Cúp điện thoại, sắc mặt của Lương Thanh Lộ dần dần trở nên khó coi.
 
Cô ta siết chặt quai đeo của túi xách, bên trong đó có bản kế hoạch vẫn chưa hề có người thứ ba nào xem qua, thậm chí là đến cơ hội để trình lên Trung Thế cũng không có.
 
Đứng ở bên đường một hồi lâu, cô ta mới đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày Lương Thị đi đến Trung Thế, cô ta lập tức đổi ý mà đi thẳng đến Lương Thị,
 

 
Ở Đàn Duyệt Phủ, cuối cùng Lương Kim Nhược cũng đã lựa chọn xong váy áo.
 
Hôm nay cô đặc biệt trang điểm theo kiểu nhẹ nhàng, chọn xong hoa tai, nhìn thấy đôi bông tai trên mặt kính, trong lòng lại có suy nghĩ khác, chọn lấy ba chiếc kiểu dáng đơn giản rồi để vào trong túi.
 
Lúc đi xuống dưới tầng, Lương Kim Nhược đứng trước thành cầu thang máy bỗng cảm thấy có chút hồi hộp.
 
Trước khi mất Thẩm Hướng Hoan đã căn dặn cô, không cần phải miễn cưỡng đòi hỏi trong hôn nhân, bản thân thấy thích là được, nhưng phải nhìn rõ người đó là con người như thế nào.
 
Cô cảm thấy… chắc Chu Sơ Hành sẽ là một người tốt.
 
Nếu như có mẹ ở đây thì tốt quá.
 
Lương Kim Nhược chậm rãi chớp chớp mắt, cửa thang máy mở ra, cô lập tức khôi phục lại dáng vẻ tươi tắn quyến rũ như nàng công chúa.
 
Xe dừng ở dưới tầng Đàn Duyệt Phủ.
 
Ở trong khu chung cư này đa phần đều là con cái nhà giàu, đương nhiên cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như mấy minh tinh khá nổi tiếng.
 
Đột nhiên có chiếc xe dừng ở đây, khiến mọi người quay sang nhìn.
 
Tài xế đang khom lưng nhìn ngó, thấy dáng người mảnh mai của Lương Kim Nhược lập tức mỉm cười: “Mợ chủ đến rồi ạ.”
 
Lương Kim Nhược lập tức đứng sững lại, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngác.
 
“Anh gọi tôi là gì cơ?”
 
Tài xế vô cùng điềm đạm đáp: “Mợ chủ.”
 

Tuy là Lương Kim Nhược đã chuẩn bị sẵn sàng cùng đi đăng ký kết hôn với Chu Sơ Hành, nhưng mà vẫn chưa chuẩn bị để cho tất cả mọi người đều biết.
 
“… Vẫn chưa phải đâu.”
 
Gọi thế khiến cô thấy hoảng.
 
Vừa nghe là biết ngay cô đã từ một thiếu nữ độc thân trở thành phụ nữ đã kết hôn rồi.
 
Lương Kim Nhược đưa tay xoa xoa cánh tay, mỉm cười nói: “Cứ gọi tôi là tổng giám đốc Lương đi.”
 
“Được ạ, tổng giám đốc Lương.” Tài xế gật đầu rồi mở cửa xe giúp cô.
 
Cuộc đối thoại của họ đương nhiên đều đã lọt vào tai của Chu Sơ Hành, anh cũng không lên tiếng đính chính hay phản bác gì cả.
 
Lương Kim Nhược ngồi lên xe, thừa lúc tài xế vẫn chưa lên liền lên tiếng hỏi nhỏ: “Anh dạy đấy à?”
 
Chu Sơ Hành nhẫn nại giải thích: “Anh vẫn chưa có tâm trí rảnh rỗi vậy.”
 
Lương Kim Nhược hậm hừ một tiếng.
 
Không nói là có dạy hay không, cái gì mà tâm trí rảnh rỗi chứ.
 
Đầu của cô lắc lư trước mặt anh, Chu Sơ Hành vốn chỉ chú ý đến gương mặt của cô với bộ váy mặc trên người, đột nhiên nhìn thấy thứ trên mái tóc cô.
 
Trên mái tóc đen nhánh là chiếc trâm bạc rất nổi bật.
 
Nhìn có vẻ rất quen.
 
Lương Kim Nhược thấy anh đã chú ý đến bèn giả vờ quay đầu lại cho anh nhìn rõ hơn: “Anh thấy thế nào, phát huy được tác dụng đặc biệt đấy.”
 
Cô chỉ cần động đậy thì nụ hoa nhỏ trên đỉnh chiếc trâm lại lấp lánh tỏa sáng.
 
Ánh mắt của Chu Sơ Hành lại quay về nhìn gương mặt của cô.
 
Vô duyên vô cớ lại thấy rất phù hợp.
 

 
Từ Đàn Duyệt Phủ đến cục dân chính tính thêm cả thời gian bị tắc đường thì nhiều nhất tầm hơn hai mươi phút.
 

Trên đường đi, Lương Kim Nhược quay ra quan sát Chu Sơ Hành của ngày hôm nay, trêu đùa nói: “Tổng giám đốc Chu, hôm nay anh đã trang điểm chưa?” 
 
Chu Sơ Hành cau mày lại: “Không có.”
 
Lương Kim Nhược nói: “Ồ, vậy lát nữa mà lên ống kính anh bị nhan sắc của em đè bẹp thì sao?
 

 
Chu Sơ Hành khó mà hiểu được suy nghĩ của cô.
 
“Không so bì được với em.” Anh thản nhiên đáp.
 
“Tất nhiên.” Lương Kim Nhược lại lôi chiếc gương nhỏ ra soi gương, chỉnh sửa lại mái tóc, nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: “Anh xin nghỉ buổi sáng nay rồi đúng không?”
 
Chu Sơ Hành ừ một tiếng.
 
Lương Kim Nhược đột ngột quay đầu sang: “Anh từ công ty đến đấy à?”
 
Chu Sơ Hành gật đầu.
 
Lương Kim Nhược tặc lưỡi nói: “Em biết ngay mà, đúng là người nghiện công việc.”
 
Bốn chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ.
 
Nhưng vốn dĩ hai người họ đều ngồi ghế sau xe, khoảng cách giữa hai người gần như thế, Chu Sơ Hành nghe được rõ mồn một, ánh mắt liền động đậy.
 
Sau khi Lương Kim Nhược chiêm ngưỡng xong thì lại lôi ảnh chụp tự sướng của mình ra xem.
 
Ảnh chụp tự sướng thì lúc mới chụp xong nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp, nhưng chỉ một thời gian sau nhìn lại thì sẽ thấy không được như ý nữa.
 
Nhưng mà từ trước đến nay cô không có sự phiền muộn này.
 
Lương Kim Nhược chọn thẳng một bức ảnh đăng lên Weibo.
 
Bình thường thì Weibo của cô là do Mẫn Ưu quản lý, cũng chỉ lúc nào bản thân cô rảnh rỗi thì mới đăng nhập vào chơi thôi, chỉ có duy nhất một bài đăng, chính là bức ảnh check in trước đó.
 
Đã có hơn một trăm nghìn lượt thích rồi.
 
Ảnh chụp tự sướng vừa đăng lên thì đã có không ít cư dân mạng quan tâm và bình luận.
 
[Công chúa nhỏ xinh đẹp quá đi!]
 
[Có dám để lộ cả gương mặt không?]
 
[Cùng là một góc độ mà tôi chụp thì lại thành góc chết…]
 
[Cái trâm cài tóc đẹp quá, là cái gì vậy nhỉ, nhìn giống như là hoa bạc ấy?]
 
[Cô gái kính hiển vi đến rồi đây, nhìn thì giống như là kim cương?]

 
[Dùng kim cương làm trâm cài tóc á?]
 
[Nói chứ, tôi cũng muốn được cài!]
 
Vốn dĩ con mắt của cư dân mạng đã rất lợi hại, chỉ có vài phút thôi mà đã phân tích ra trâm cài tóc trên đầu của Lương Kim Nhược hôm này là cái gì rồi.
 
Còn cô thì lúc này đã đến ngoài cổng cục dân chính.
 
Lương Kim Nhược lấy một chiếc khẩu trang tinh xảo từ trong túi xách ra, còn đưa cho Chu Sơ Hành một cái: “Anh đeo vào đi, phải cẩn thận!”
 
Rõ ràng Chu Sơ Hành nhìn thấy trên chiếc khẩu trang có khảm kim cương.
 
Có lẽ là vì anh nhìn hơi lâu, Lương Kim Nhược khẽ ho một tiếng: “Anh nhìn cái gì thế, không đẹp sao? Dùng kim cương vụn mà anh cầu hôn đấy.”
 
Chu Sơ Hành cau cau mày: “Đồ có giá trị.”
 
Rất trái với lòng mình. 
 
Đương nhiên là Lương Kim Nhược không nghe ra, sau khi cô tự đeo lên xong, viền phía trên lấp lánh phát sáng, giống như mấy ảnh chụp tự sướng với khẩu trang hoa rất thịnh hành dạo này vậy.
 
Nhưng mà cô thì không dùng hoa.
 
Lương Kim Nhược nhìn thấy anh vẫn không hề động đậy liền thúc giục nói: “Đeo vào đi, em cũng được coi là nhân vật bán công chúng đấy, lỡ bị paparazzi chụp được ảnh thì sẽ được lên hot search cùng mẹ em mất.” 
 
Chu Sơ Hành nhất thời không biết nói gì.
 
Tài xế nhìn thấy khẩu trang của mợ chủ tương lai từ trong kính chiếu hậu, cảm thấy tổng giám đốc Chu có chết cũng không chịu đeo đâu, đường đường là tổng giám đốc của Trung Thế, sao có thể đeo cái thứ lòe loẹt ấy…
 
Anh ta vẫn chưa nghĩ xong thì đã thấy người đàn ông đeo khẩu trang lên.
 
Dưới đôi mắt lãnh đạm là một đường viền kim cương.
 
Lương Kim Nhược đưa tay sờ cằm quan sát một lát, đột nhiên bật cười: “Chu Sơ Hành, tính ra thì anh cũng chỉ hơn em có chút xíu xiu thôi.” 
 
Chu Sơ Hành liếc cô một cái rồi nói: “Đi thôi.”
 
Anh quyết định sẽ đánh nhanh thắng nhanh.
 
Đôi môi bị che dưới lớp khẩu trang của Lương Kim Nhược cong lên: “Hay là chúng ta cùng chụp một bức ảnh trước đi, anh cảm thấy thế nào?”
 
Chu Sơ Hành nói thẳng luôn: “Anh cảm thấy chẳng ra sao cả.”
 
Lương Kim Nhược khẽ trách: “Đồ nhỏ nhen.”
 
Nói xong cô liền xuống xe.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận