Hôm này người ở cục dân chính không đông cũng chẳng vắng.
Lương Kim Nhược vừa bước xuống xe chưa được bao lâu thì đã nhìn thấy ở cửa ra vào có một cặp nam nữ đang cãi nhau, tiếng cãi nhau rát cổ bỏng họng, hẳn nhiên là hôn nhân đã đi vào ngõ cụt.
Cô nhìn thấy mà hết hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như thể quay về sáu năm trước vậy, Thẩm Hướng Hoan cũng thất vọng như thế, một người vốn dĩ luôn mềm mỏng nhỏ nhẹ như bà ấy lại đi cãi cọ khốc liệt với Lương Lập Thân.
Chu Sơ Hành đi đến bên cạnh cô, đưa mắt nhìn theo cái nhìn của cô, cau mày lại nắm lấy bàn tay cô: “Đi nào.”
Lương Kim Nhược bừng tỉnh: “Ừm.”
Đi vào trong đại sảnh, tiếng tranh cãi ấy không còn nghe thấy nữa.
Các cặp đôi nam nữ đến rồi rời đi đều không hề có tâm trí nhìn người khác, nhưng đợi đến khi nhìn thấy người đến lần này thì đều có chút sửng sốt.
Đây là kiểu ăn mặc gì vậy?
Nam thanh nữ tú đeo khẩu trang đều hoa hòe hoa sói vậy ư?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đấy không phải là mấy viên kim cương giả mua bên lề đường hai tệ một tệp chứ?
Đặc biệt là gương mặt của Chu Sơ Hành vẫn luôn có thói quen không có chút biểu tình nào, giờ lại đeo thêm khẩu trang như thế này nữa, lại càng thấy kỳ quặc hơn.
Anh có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người, đau đầu quá.
Nghiêng đầu nhìn, rõ ràng Lương Kim Nhược không ngượng ngùng gì hết, đôi mắt đẹp đẽ đang thích thú quan sát tình hình bên trong.
Cô quay đầu lại: “Nhìn em làm gì chứ, em cũng là lần đầu tiên đến đây, cũng không biết phải làm gì đâu.”
Chu Sơ Hành nói khẽ: “Hiển nhiên, anh cũng là lần đầu.”
Lương Kim Nhược không nhịn được cười, nhìn anh đeo khẩu trang như thế này nhiều rồi thì cũng thấy rất vui mắt, trong dáng vẻ tiết chế ấy có thêm một chút tiên khí.
Đáng tiếc là không cho phép cô chụp ảnh.
Hai người họ cũng giống như những cặp đôi khác, đến cuối cùng đứng xếp hàng ở trong đại sảnh.
Rất nhanh sau đó là đến lượt bọn họ, phải đi chụp ảnh trước, Lương Kim Nhược đã lên mạng tra rồi, cố tình chọn một chiếc váy liền màu trắng.
Lúc đến chỗ để chụp ảnh, nhân viên làm việc nói: “Hai người chuẩn bị trước đi.”
Lương Kim Nhược liền nhớ đến đôi bông tai ở trong túi mình, nói khẽ: “Chu Sơ Hành, anh đợi một chút, em đeo thứ này lên cho anh đã.”
Chu Sơ Hành cau mày lại, chợt có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, chỉ nhìn thấy trên lòng bàn tay nhỏ nhắn ấy xuất hiện ba chiếc bông tai, trông rất giản dị.
“Anh muốn xuất hiện trên cùng một bức ảnh với em thì phải đeo đồ đôi với em chứ.” Lương Kim Nhược nói với lời lẽ rất đanh thép: “Anh mau chọn lấy một cái đi.”
Mặt Chu Sơ Hành lạnh tanh: “Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”
Lương Kim Nhược đành tự lựa chọn lấy một chiếc bông tai màu bạc, vẫy vẫy tay nói: “Tổng giám đốc Chu, để vợ tương lai của anh phục vụ anh nhé, không cần phải khách sáo đâu.”
“Không cần đâu.”
“Anh cần.” Lương Kim Nhược nói: “Đây là một trong số những nhu cầu đấy.”
Chu Sơ Hành nhìn vào mắt cô: “Chiêu Chiêu, đừng quậy nữa.”
Lương Kim Nhược nói rất nghiêm túc: “Em không quậy.”
Chu Sơ Hành nhìn cô một lúc lâu, hạ thấp giọng nói: “Em không đeo vào được đâu, tuy vẫn chưa hoàn toàn bị bít kín nhưng mà đã không thông rồi.”
Lương Kim Nhược nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà nghe anh hạ thấp giọng nói chuyện với cô như thế, lại có chút không chống đỡ nổi.
Cô nhân viên đứng cách đó không ra rất hiếm khi nhìn thấy cặp đôi nào mà nhan sắc lại cao như thế, nhưng mà cô ấy nhìn không hiểu sự tương tác giữa hai người.
Hơn nữa, cô gái đó trông rất giống với ảnh hậu Thẩm Hướng Hoan.
“Được chưa ạ?” Nhân viên nhẹ nhàng thúc giục: “Bắt đầu chụp rồi đây. Hai người đứng sát vào nhau một chút nào, cười lên một chút, chàng trai không cần phải nghiêm túc vậy đâu.”
Lương Kim Nhược không nhịn được cười.
Không ngờ tổng giám đốc Chu nghiêm nghị cũng có một ngày như thế này.
Cô nhân viên lại nói: “Đúng rồi, anh nhìn người vợ của anh thì sẽ rất hạnh phúc.”
Lương Kim Nhược bị nói như thế, gương mặt liền đỏ bừng lên, trông lại càng kiều diễm hơn.
Sau khi chụp ảnh xong, nhân viên nhân cơ hội nói: “Nhìn cô giống với một sao nữ lắm, cũng xinh đẹp y như bà ấy vậy đó.”
“Là giống Thẩm Hướng Hoan đúng không?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Đúng, đúng, đúng thế!”
Lương Kim Nhược mím môi cười: “Đương nhiên là giống rồi, tôi chính là con gái của bà ấy.”
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Từ trước đến nay cô luôn tự hào về người mẹ của mình.
Nhìn thấy cô nhân viên trợn tròn đôi mắt, Lương Kim Nhược suỵt khẽ một tiếng: “Tôi nói cho cô biết rồi, cô có thể giữ bí mật cho tôi không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Cô nhân viên trả lời.
“Cảm ơn nhé.”
Nhìn thấy hai người họ đi xa rồi, cô nhân viên lại nghĩ đến tướng mạo của người đàn ông đó, trong lòng không khỏi xuýt xoa, nhìn khí chất không hề tầm thường, cũng không biết là có thân phận như thế nào nữa.
Từ lúc chụp ảnh đến lúc lấy được giấy đăng ký kết hôn chỉ trong một thời gian rất ngắn, Lương Kim Nhược cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ, ánh mắt lại đưa đến quyền sổ nhỏ màu đỏ của Chu Sơ Hành.
“Đưa cho anh nào.” Chu Sơ Hành đột nhiên nói.
“Làm gì thế?” Lương Kim Nhược hỏi.
Chu Sơ Hành điềm đạm trả lời: “Em vốn hay quên trước quên sau.”
Tuy rằng Lương Kim Nhược không muốn thừa nhận nhưng mà tính cách của anh đúng là cẩn thận thật, nghĩ ngợi một lúc rồi cuối cùng cũng đưa cho anh: “Rồi đấy, đưa cho anh.”
Ra khỏi cục dân chính, cô lại đeo khẩu trang lên.
Còn Chu Sơ Hành thì dĩ nhiên không đeo lại nữa, mặc cho cô có nói đến thế nào, có nói cho đời nở hoa thì anh cũng không hề lung lay, coi như là không nghe thấy gì cả.
Cuối cùng Lương Kim Nhược chỉ nói một câu: “Tổng giám đốc Chu, anh điếc rồi đấy à?”
Lúc này Chu Sơ Hành mới chậm rãi đáp lại: “Vẫn nghe thấy được.”
Anh nhìn giờ, đã hơn mười một giờ rồi, không cần phải đi về công ty nữa, liền hỏi: “Mợ Chu muốn ăn cái gì nào?”
Lương Kim Nhược vẫn còn chưa định thần lại được khi nghe thấy cách gọi này.
Cô vặn vẹo ngón tay: “Anh đừng gọi như thế, em thấy sợ.”
Chu Sơ Hành cười khẽ nói: “Công chúa còn sợ cái này nữa à?”
Lương Kim Nhược: …
Đến rồi, lại bắt đầu nữa rồi.
Thế là cô nói ra tên một nhà hàng rất đắt đỏ, rõ ràng là muốn chém tổng giám đốc Chu một bữa hợp pháp.
Đương nhiên là tổng giám đốc Chu không hề phản đối.
Lương Kim Nhược dẫm trên đôi giày cao gót đi vượt thẳng qua anh.
…
“Sư phụ, có thật là ngồi rình ở đây thì sẽ bắt được Trương Ngải Khuynh không?”
Ở tầng hai của một một quán trà nhỏ đối diện với cục dân chính, một thanh niên gầy gò hỏi: “Đại minh tinh sẽ không nổi bật như thế chứ? Chúng ta đã rình ở đây cả nửa tháng rồi đây.”
“Tại sao lại không, cô ấy cũng không thể nào ở nhà mà đăng ký kết hôn được, bắt buộc phải đến đây, đây là thông tin mà thầy phải chi một khoản tiền từng này mới mua được đấy.”
Gã có ria mép ở đối diện hắn giơ năm ngón tay ra.
“Trông cậu cũng khá nên tôi mới nói cho cậu biết, mà cái nghề paparazzi này dù phải rình mấy tháng đến nửa năm cũng còn có, mới có nửa tháng thôi mà cậu đã không chịu được rồi à?”
“Nhìn cái xe dừng ở trước cửa kia cũng rất xịn, đúng là có nhiều tiền thật đấy.” Hắn ta lầm bầm.
Gã thanh niên gầy gò chỉ sang bên đối diện: “Anh nhìn người kia có giống không? Tôi nhìn nửa gương mặt bên ngoài khẩu trang thấy giống lắm ấy…”
Ria mép đưa mắt nhìn qua, hai mắt bỗng sáng quắc lên.
Nhưng mà hai giây sau thì lại thất vọng nói: “Không phải đâu, trong số những người bình thường cũng có nhiều người đẹp lắm, mà cô gái này cũng chẳng kém gì minh tinh hết.”
Hắn ta đang uống nước, lại nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau đi ra, hai mắt trợn tròn lên: “Mau! Chụp, chụp đi!”
Gã thanh niên gầy gò động tác cũng rất nhanh, vội vàng ấn được liền mấy bức ảnh.
Đến lúc nhìn lại thì người đàn ông với thân hình cao ráo trong camera đã lên xe, sau đó chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ.
Gã ria mép kích động đến mức tay run rẩy: “Chụp được chưa thế?”
“Chụp được rồi. Nhưng mà sư phụ, chụp người đàn ông đấy làm gì chứ, tuy là cũng đẹp trai đấy.” Gã thanh niên gầy gò không hiểu gì.
“Mày thì hiểu cái gì.”
Gã ria mép giật lấy máy ảnh, xem lại gương mặt được chụp rất rõ trong ảnh, trái tim hắn không khỏi đập thùm thụp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ nổi à, đúng là không ngờ nổi!
Hắn ta lại có thể chụp được ảnh của tổng giám đốc Chu của Trung Thế!
Tổng giám đốc Chu mà lại đi đến cục dân chính!
Ngoại trừ đăng ký kết hôn ra thì còn có thể làm cái gì nữa, trong tay anh còn cầm quyển sổ màu đỏ giống như là giấy đăng ký kết hôn vậy.
Đáng tiếc là không chụp được ảnh của người phụ nữ xinh đẹp đi đằng trước, cùng lên một chiếc xe, nhất định là mợ Chu mới lên chức rồi.
Gã ria mép vừa nghĩ đến điều này liền đứng bật dậy: “Đi thôi, về nhà đã.”
Còn cần ngồi đây rình rập minh tinh gì nữa chứ.
…
Ăn cơm xong, Lương Kim Nhược make up lại.
Chu Sơ Hành ngồi ở đối diện nhìn thấy được hết mọi động tác của cô, trông cô như chẳng trang điểm gì hết, màu da trắng như tuyết, hồng hào tươi tắn, đôi môi mọng nước.
So với bình thường thì trông ngoan ngoãn hơn nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là bề ngoài vậy thôi.
“Buổi chiều anh đến công ty à?” Lương Kim Nhược thu dọn đồ đạc thuận miệng hỏi một câu: “Bản kế hoạch cho doanh nghiệp của em chắc là đã gửi qua bên đó rồi nhỉ.”
Chu Sơ Hành nói: “Trung Thế sẽ thẩm định.”
Lương Kim Nhược chớp chớp mắt: “Vậy tiêu chuẩn của bọn anh là như thế nào?”
“Đến lúc đấy thì em sẽ biết.” Ánh mắt của Chu Sơ Hành rất ung dung, hỏi: “Nhưng mà em thật sự muốn anh nói cho em biết trước à?”
“Thôi vậy, anh đừng nói.” Lương Kim Nhược chun mũi.
Dù sao thì chắc bây giờ bản kế hoạch cũng đã chuyển qua bên đó rồi, qua hai ngày nữa sẽ có kết quả ngay thôi.
Kinh nghiệm viết bản kế hoạch của cô là học được từ Chu Sơ Hành, cũng không đến nỗi không dùng được điểm nào cả.
Sau khi bỏ qua đề tài này, Lương Kim Nhược để anh đưa cô về Lương Thị, vừa hay tiện đường… Mà đương nhiên là có không tiện đường thì anh cũng phải đưa đi.
Không biết là những cặp vợ chồng vừa mới cưới khác có phải cũng như thế này không, vừa mới đăng ký kết hôn xong là lại ai về công ty người ấy, giống hệt như vừa hoàn thành nhiệm vụ kết hôn vậy.
Cô cảm thấy mình của hiện giờ hình như cũng không có thay đổi gì cả.
Đăng ký kết hôn xong thì cũng không có khác biệt gì so với trước đây, lúc trước nói chuyện với Chu Sơ Hành như thế nào thì giờ vẫn nói chuyện như thế, hoàn toàn không có cảm giác vừa mới cưới.
Lương Kim Nhược nghĩ như thế, trên đường thỉnh thoảng lại nhìn trộm Chu Sơ Hành một cái.
Trước khi xuống xe, Chu Sơ Hành đột nhiên gọi cô lại: “Buổi tối em có rảnh không?”
Lương Kim Nhược không hiểu gì: “Buổi tối á? Có chứ.”
Chu Sơ Hành ừ một tiếng rồi hạ giọng nói: “Buổi tối anh sẽ đến đón em.”
Lương Kim Nhược: “?”
Chủ động vậy luôn hả?
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Kim Nhược hiểu ngay ý sâu xa trong câu này.
Lại thêm lần trước cô quyến rũ anh thất bại nữa chứ, cuộc sống về đêm của bọn họ gần như là đã ngưng trệ lại bốn đêm rồi.
Vốn dĩ Lương Kim Nhược vẫn đang rất cảm động, trong nháy mắt không còn động lòng gì nữa hết, ánh mắt nhìn anh cũng không còn bình thường.
“Em lại bận mất rồi, đột nhiên nhớ ra là tối nay em có hẹn với một người bạn.” Cô ám thị.
Chu Sơ Hành từ tốn hỏi: “Hẹn em ngay đêm tân hôn á?”